Sunday, October 19, 2014

*Thằng Bé Bất Hạnh!


*Tào Lao Thế Sự 2.       (tt)



Thằng bé từ khi sinh ra đời đã có nhiều điều không được may mắn đến với nó. Nó không hề biết đến cha hay mẹ, nó cũng chẳng biết đến nguồn gốc nó như thế nào. Nó sống và lớn lên theo thiên nhiên, cùng trời đất. Người ta bảo nó là thằng bất hạnh, nó cũng cảm thấy như thế đó. Nó bị cái thằng lớn đầu, to xác ở phương bắc cứ ăn hiếp nó mãi không thôi: Lúc thì đè đầu cưỡi cổ, lúc thì đè nó ra mà uy hiếp, lúc thì bắt nó phải ăn những thứ thừa thải, hoặc mặc quần áo rách rưới đã thải ra làm như nó là công dân phương bắc hạng hai vậy. Thằng phương bắc lại càng thâm độc hơn nữa, nó tàn phá tất cả những gì mà thằng bé đã có, lại bắt thằng bé phải học, suy nghĩ, sống làm mọi thứ giống như hắn hắn mới chịu; nhưng mà thằng bé thấy không thích hợp nên nó cũng phải thay đổi đi mặc cho thằng phương bắc hành hạ đến đâu. Nó chịu đựng quá nhiều rồi. trong dân gian có câu: “Trời hại mới chết, người ta hại không chết”, nó sống trên cái đất mà trời đã hại gần như không dứt, mùa mưa thì giông tố, bão lụt lại về; lúc nắng thì khô hạn, nóng cháy da. Trời đất đã hun đúc tinh thần cho nó, làm cho nó quen với bão lũ, với mọi sự tàn phá của thiên nhiên, với dịch bệnh từ thay đổi thời tiết đến dịch lan truyền, thế cho nên nó sống đến ngày nay cũng là nó vượt qua được thiên nhiên kể cả những thảm họa do thằng phương bắc tạo nên. Thằng phương bắc là thằng có nhiều tham vọng, lì lợm, hiếu chiến, nó muốn gom cả thiên hạ vào một giang sơn mà nó toàn quyền định đoạt, nó xem nó là đứa con trời, “thế thiên hành đạo” không bằng! Nó đã tiêu diệt không biết bao nhiêu là các dân tộc nhỏ, các dân tộc ấy không bao giờ còn nhớ đến nguồn gốc của họ là ai, xuất xứ từ nơi đâu mà chỉ thấy họ là một dân tộc lớn của cái lớn hiện nay. Ở đời cũng có nhiều ngộ nghĩnh! Điều ấy giống như những con người thuở đầu tiên, ông bà mình, bị người khác bắt theo vào một tôn giáo nào đó, phải chịu sự quy lụy, phép tắc của tôn giáo ấy, để rồi qua nhiều năm, ngày tháng hay nhiều thế hệ, bầy con cháu trở thành là một đám tín đồ thuần thành, chỉ biết đến tôn giáo hay giáo chủ của mình mà quên đi những quyền lợi của dân tộc hay quốc gia đôi khi lại trở thành những lực lượng đi ngược, quay lưng lại với tổ quốc!

Thằng bé èo ọt lây lất sống trong những hoàn cảnh khó khăn như thế đấy từng năm rồi nó cũng quen đi! Nó được hun đúc từ trong trời đất, từ hoàn cảnh láng giềng. Nó chịu đựng được tất! Điều ấy đã tạo cho nó những bản lĩnh không thể ngờ được, một sức sống hùng hồn tiềm ẩn trong con người hay của cả một dân tộc của nó. Nó chịu đựng nỗi với thằng phương bắc bao nhiêu năm, nó tồn tại trong một cộng đồng thế giới dù nó chịu nhiều bão táp phong ba cùng những cuộc xăm lăng vô tiền khoáng hậu. Dù nó chẳng được coi là xuất sắc lắm, nhưng nó cũng đã làm được những kỳ tích mà ít ai làm được. Chỉ tiếc có một điều là nó không chịu vươn cao lên, tự nó xây dựng cho chính nó một bản sắc đặc biệt, một tinh thần cao cả, một sức sống tự lực, một phong cách dân tộc mà khiến cho người khác đáng kính nễ nó. Nó chỉ lẹt đẹt ở những mánh mun vụn vặt, những điều bắt chước thiên hạ, những thói hư tật xấu của những con người bình thường và nhất là những điều hư hại mà thằng phương bắc đã tập tành cho nó từ lâu! Mà ngay cả những người lãnh đạo cũng chẳng có một phương hướng xây dựng một “phong cách dân tộc” nào; họ chỉ biết tự ru ngủ mình với những chiến tích, những cái nhất, hay những cái mà họ cứ mãi mê gọi là ưu việt, thế nhưng họ đã quên đi những kẻ phá hoại đường lối của mình chính là những người của mình đang trên đầu thiên hạ!

Trong thời đại ngày nay, nhất là lúc mà thằng phương bắc nó đang trở nên hùng mạnh, lại với cái đà to lớn của nó, nó muốn khuynh đảo cả toàn thế giới như cái tham vọng mà nó manh nha từ khởi thủy; vả lại, nó cần phải tìm những vùng đất để “bung” người ra ngoài vì nạn “nhân mãn” đang cận kề. Thế nó phải ra tay trước khi những thằng nhỏ bé phương nam đoàn kết lại, nếu không khi tụi nó tập hợp thành một khối hoàn chỉnh thì nó sẽ bị kẹt cứng trong cái vị thế hiện thời! Để phá được tụi “nhóc con” đó, thằng phương bắc phải đâm thọc cho chúng nó mất đoàn kết qua những thủ đoạn khơi căm thù từ lịch sử hay yễm trợ nhuưng phong trào chống đối, đòi tự trị. Thế là thằng phương bắc không từ bỏ cơ hội nào để quấy rối, phá thối cái đám con nít toa rập đoàn kết thành một khối ở phương nam. Nó ra tay trước để chiếm giữ ao hồ ở phía nam, bây giờ nó mạnh rồi, thêm vào sự lớn con nữa thì “đố cha” thằng nào dám xía vào, nó cứ nói cái đó là của nó, nó muốn làm gì thì nó làm, nó làm trên phần của nó. Thế là những thằng bên ngoài dù là to lớn hay mạnh đến đâu cũng khó mà nói nó được, cũng như không dám “xía” vào! Nó sẽ tận dụng mọi hình thức, mọi biện pháp. Nó sẽ kết hợp lực lượng dân sự, bán quân sự trước, khi cần thiết nó sẽ dùng đến quân sự. Nó sẽ cứng rắn. tỏ ra lì lợm trước mọi dư luận, nó coi như “pha” tất cả. Nó làm như không có thế giới trong mắt nó. Như thế đó nó vừa đánh đòn ảo “thế giới chẳng biết thực lực nó như thế nào” và người ta cũng e dè khi can thiệp vào. Nếu như có nước nào xía vào, nó sẽ áp lực, gây khó khăn với những doanh nhân của quốc gia đó đang làm ăn trên đất nước nó. Thế là mọi chuyện cũng sẽ qua đi mà có chiều thuận lợi cho nó! Nó sử dụng đến trí tuệ, chiến thuật cố hữu của dân tộc nó!

Thằng bé bất hạnh lại bị thằng phương bắc chơi cho một đòn khăm kế tiếp khi thằng phương bắc tạo được sự chia rẽ giữa nó với nước lân bang về phần đất phương nam trong lịch sử. Điều ấy được thằng phương bắc nuôi dưỡng qua đám tay sai địa phương, và có thể từ đó khối liên minh sẽ không được thành hình. Nếu khối ấy không hình thành được thì đó là thành công lớn của thằng phương bắc, và mọi tính toán của nó được xuôi chiều, ngày mà nó gồm thâu thiên hạ sẽ không xa. Còn nếu không, nó cũng đã chiếm được ao hồ phía đông thì vị thế của nó cũng vững vàng, lần lần nó sẽ áp chế “đám con nít”, đám con nít nầy thần phục nó thì thế giới nầy cũng không tránh khỏi được bàn tay của nó. Nó cũng trên vị trí đầu của thiên hạ!

Chỉ tội nghiệp cho thằng bé bất hạnh! Bao nhiêu năm tưởng làm cho một lý tưởng thiên hạ, nay mở mắt ra mới thấy mình bị lợi dụng từ đầu tới cuối. Đất đai nhà cửa tan hoang, người tứ tán, lại cùng nhau chí choé, cùng nhau tranh giành miếng ăn, mạnh ai nấy ăn, ăn không kể gì đất nước hoặc người đời khổ đau. Ôi! Thảm thương thay cho thằng bất hạnh!

 

Đồ Ngông,

20/10/2014.

Monday, October 6, 2014

*Bàn Tay.


*Thơ Đồ Ngông!         (tt)



 
Bàn tay tôi năm ngón

Tuy rằng nó hơi thô

Nhưng nó là của tôi

Tôi cầm được món đồ!

 

Bàn tay người có đẹp

Tôi vẫn thường ước ao

Nếu tôi nhờ hay vả

Chưa chắc đã được nào!

 

Bàn tay này của tôi

Tôi sử dụng toàn quyền

Tôi làm dơ hay sạch

Vẫn thỏa được ước nguyền!

 

Đồ Ngông,

06/10/2014.

*Chủ Nghĩa Nô Lệ!


*Tào Lao Thế Sự 2.         (tt)



Chẳng ai mong muốn mình “được” làm một kẻ nô lệ bao giờ, vì khi làm nô lệ mình đã bị mất tất cả những quyền mà mình muốn làm, muốn thực hiện. Cái gì nhất nhất cũng phải theo chỉ thị hay được phép của cấp trên, nhất là một chính quyền hay nhà nước không phải của chính quốc gia mình. Điều ấy dân tộc Việt Nam biết rõ hơn ai hết, nhất là sau hàng ngàn năm bị phong kiến Tàu ở phương bắc xâm chiếm và cai trị. Lịch sử của Việt Nam là lịch sử của những cuộc đấu tranh, kháng chiến dai dẳng đối với kẻ thù, tốn không biết bao nhiêu xương máu, hi sinh không biết bao nhiêu là triệu người, tàn phá không biết là bao nhiêu tài nguyên của dân chúng và đất nước. Có được sự độc lập là điều đáng quý, nhưng để bảo vệ được độc lập là điều hơi khó, nhất là đối với những nước nhỏ như Việt Nam! Lại càng khó hơn đối với những hệ thống tổ chức có tính cách quốc tế!

Điều ấy không ngoa, những chủ nghĩa được coi là xây dựng một chủ nghĩa đại đồng cho toàn thế giới chắc chắn nó sẽ bị biến thể tùy theo từng quốc gia lãnh đạo phong trào; và nhất là những con người lãnh đạo có đầu óc tinh thần chủ nghĩa dân tộc thì nó lại càng đi xa hơn nữa. Trong Đạo Phật, Đức Phật đã giải thích rõ là bản chất con người được xây dựng căn bản từ trên cái “Bản ngã” đứng về phương diện cá nhân, và đầu óc “dân tộc” đứng về phương diện lớn hơn của tập thể là “Chúng Ta” như: “Dân Tộc của chúng ta” hay “Đất nước của chúng tôi” hoặc “Chúng tôi phải lãnh đạo” vì chúng tôi là “đa số”, vì “chúng tôi thuộc thành phần từ một đất nước lớn” nên “phải được lãnh đạo phong trào”! Thì “Vô hình chung” chủ nghĩa quốc tế ấy lúc đầu có mục đích nhằm để đem lại công bằng, không phân biệt giai cấp, không có người nghèo, người giàu cùng nhau sống chung hòa bình, ai cũng như ai…trong thế giới nầy dễ trở thành ảo tưởng. Sự ảo tưởng ấy nó đã trở thành một thực tế, thì sự ôm ấp lý tưởng đó chỉ khiến mình trở thành một kẻ “nô lệ” mà thôi! Không khéo mình sẽ trở thành một “tay sai” đắc lực cho thế lực được núp dưới danh nghĩa của một tổ chức quốc tế được mệnh danh “vì đại cuộc”. Các bài học thời sự của những lúc gần đây cho ta thấy rõ điều ấy!

Diễn tiến nó đã như vậy, thì rõ ràng chúng ta nằm trong tổ chức quốc tế tất chúng ta phải làm theo những chỉ thị của quốc tế, nhưng thử hỏi ai sẽ được hưởng lợi đây? Dĩ nhiên không phải là chúng ta! Chúng ta chỉ là con cờ, là một “con chốt” tiên phong trên bàn cờ mà người thủ lĩnh bắt chúng ta đi, làm theo cái điều do những người cầm đầu muốn chúng ta làm. Chúng ta làm giống như một con rối không có linh hồn! Lại càng nguy hiểm hơn nữa khi chúng ta làm cho những thế lực có khuynh hướng muốn khuynh đảo cả thế giới nầy. Điều ấy giống như ta làm lưỡi dao bén cho tên “đồ tể” có đủ điều kiện để giết người, cướp của nhằm thâu tóm thiên hạ! Ôi! Vô tình ta lại giết chính ta và ngay cả người khác!

Nếu chúng ta không làm thì những kẻ lãnh đạo cho chúng ta là những kẻ phản lại, không tuân hành tổ chức quốc tế, mà chúng ta làm thì thiệt thòi lại đến cho mình, mình đành “lép vế” trong cái gọi là “chủ nghĩa quốc tế” ấy; do vậy một quốc gia nhỏ không thể “vươn lên” được trong một chủ nghĩa quốc tế bao giờ! Cùng lắm những quốc gia ấy chỉ là một kẻ “thừa hành”, hay đúng hơn là một “kẻ tay sai”, hoặc chính xác hơn là một “kẻ nô lệ tự nguyện” cho một chủ nghĩa cao đẹp xa vời!

 

Đồ Ngông,

06/10/2014.