Tuesday, April 25, 2017

*Buồn Cho Ông!



 *Chưa Gọi Rằng Lành!    

Bảy mươi chưa hẳn gọi là lành
Đã thế sao ông lại chẳng rành
Luôn cứ dúi đầu bươi móc mãi
Chắc gì ông đã hẳn hơn ai?

Cười người lại nhớ chớ cười lâu
Có chắc ngày mai thuở bạc đầu
Ông vẫn tốt lành như hiện có,
Hay là, mai đến sẽ ra sao?

Ông ạ! Ngày sau ai biết được!
Thì ông cũng chẳng khá hơn người
Ông suy, ông nghĩ; sao ông nhỉ?
Chẳng khéo tương lai chúng lại cười!

Đồ Ngông,
05-06-04.


 

*"Thức" Hay "Ngủ"!    

Tớ đã nghe ông người có "Trí"
Bằng nầy, chức nọ quả là cao
Sao ông không xứng theo danh phận?
Nẻo xấu, lăm le lại bước vào!

Không biết tỉnh hay còn mớ ngủ
Ông mê mê trận chiến tung hoành,
Ông nào biết lũ dân chê chán
Lại chẳng đem tài giúp lẫn nhau!

Mong ông nghĩ lại xem sao đã,
Công khó học hành của những năm
Mài nát đủng quần, nhầu sách vở
Mà đem vứt bỏ, lại cam đành..!

Đồ Ngông,
18-06-04.


 

*Buồn Cho Ông!  

Tớ đọc bài ông tớ thấy buồn
Chiều nay ngồi ngóng đám mưa tuôn,
Bên trời Tây ấy, người ôm hận
Ở cõi Nam nầy, kẻ thấy thương!
Không biết mũi tên xuyên đúng huyệt
Hay là viên đạn trúng vào tim
Ông luôn lải nhải điều thù hận
Tớ biết rằng ông "thấm" thật rồi!

Đồ Ngông,
29-06-04.




 

Friday, April 14, 2017

*Lòng Vòng Trên Bắc Úc. (6)




Tài xế đưa đoàn chúng tôi đến Qantas Hangar vào lúc 11 giờ 23 như vậy là chúng tôi chỉ di chuyển giữa hai nơi chỉ chừng khoảng 13 phút thôi. Xe vào cổng thì chúng tôi đã thấy dọc theo hàng rào là những mô hình, khung sườn cũ của những chiếc xe hơi kiểu xưa từ từng thời kỳ được trưng bày ngoài trời. Và khi đi vào bên trong thì những đời xe mới hơn để du khách “ngắm nghía” và “thưởng ngoạn” về hành trình lịch sử của loài xe, mặc dù trên cao của cái nhà chứa nầy vẫn để hàng chữ “Qantas Empire Airways Ltd”. Thì ra nơi đây ngày xưa nó là nhà chứa máy bay của doanh nghiệp Qantas được xây dựng từ năm 1934 và cái phi trường dân sự cũ ở chốn nầy đã là điểm đầu tiên mà mọi chuyến bay thương mại từ Âu sang Úc hay ngược lại đã dừng lại và đóng vai trò quan trọng trong lịch sử hàng không của Úc Đại Lợi. Cái phi trường xưa ở nơi nầy cũng đã chứng kiến thành tích của Ross và Keith Smith khi họ thắng được giải thưởng 10,000 bảng Anh trong cuộc đua đầu tiên từ Anh đến Úc về hàng không.
Năm 1942 trong cuộc dội bom của Nhật vào Darwin nó gần như bị phá hủy hoàn toàn, dấu vết còn lại bằng những lỗ đạn trên cây đà của khung sườn. Khi kế hoạch xây dựng sân bay mới cho Darwin khởi đầu vào năm 1937 thì từ năm 1946 mọi máy bay đều sử dụng phi trường mới và nhà chứa nầy được dùng vào vào việc sửa chữa các máy móc. Từ tháng 3/1954 Bộ Hàng Không Dân Sự đã mua đứt nhà chứa nầy với số tiền là 4500 bảng Anh. Đến năm 1980 Câu lạc bộ Motor Vehical Enthusiasts Club muốn mướn nhà chứa lại từ Bộ Hàng Không Dân Sự, nhưng không đạt được kết quả. Mãi đến tháng 1/1999 Câu Lạc Bộ Những Người Mê Xe nầy mới thuê lại nhà chứa từ Bộ Nghệ Thuật và Bảo Tàng để làm nơi trưng bày xe như chúng tôi đã thấy hiện nay và làm nơi du khách đến để xem và tìm hiểu, vì thế mà hàng chữ ở trên cao vẫn là về Hàng Không mà trong ruột lại là Xe Hơi.
Rời nơi đây vào lúc 11 giờ 40, tài xế lại đưa chúng tôi đến bãi biển gọi là Fannie Bay, bãi biển nầy rất đẹp, nước trong xanh xem thật là tươi mát với nhiều chiếc thuyền màu trắng nổi lên nền xanh của nước biển và bầu trời, lẫn gió nhè nhẹ từ biển thổi vào thật là nên thơ. Giờ nầy nếu được nằm trên bãi cỏ để “làm một giấc” thì là thật thú làm sao! Nhưng mặc dù vậy chúng tôi vẫn phải đi vào để thăm cái nhà tù ngày xưa, đó là nhà tù H.M Goal Labour Prison Darwin. Khác với khung cảnh thoải mái, tươi mát của bãi biển thì nơi chốn nầy lại là nơi giam giữ những người tù kể cả những người tử tội.
Không ngờ nhà tù nầy lại trở thành một nhà tù lịch sử để bây giờ cho du khách tham quan. Nó được thành lập từ năm 1883 cho mãi đến năm 1979 thì đóng cửa. Hiện nay thì không còn sử dụng chỉ để du khách đến tham quan. Chúng tôi đi qua những dãy phòng làm văn phòng hành chánh, nhân viên rồi người hướng dẫn của nơi nầy đưa chúng tôi vào những dãy khác nhau của nhà tù và giới thiệu nơi nầy là của khu vực nam, khu vực nữ, khu vực của những người tù biệt lập, phòng nhỏ, kín đáo khó đào thoát có người canh gát cẩn thận. Khu vực của tử tội được xây trên nền cao mà dưới là cái hầm để xử tử người gây tội. Tuy nhiên hai người tử tội cuối cùng bị xử chết  vào năm 1952 là Jerry Coci và Jonus Novotny, gốc người Tiệp Khắc khi họ giết chết một tài xế Taxi.
Chúng tôi được dẫn qua những khu khác dành cho đàn bà và có cả cho trẻ con và những khu vườn để người tù trồng trọt cho bớt thì giờ rỗi rảnh cũng như khu giải trí cho nam. Riêng khu  dành cho trẻ con thì ở đây có để bảng là những năm 70 là nơi giam giữ những người tị nạn Việt Nam khiến tôi phải suy nghĩ vì thứ nhất tôi chưa hề nghe đến việc bị giam giữ khi những người tị nạn đầu tiên đi tàu thẳng đến Úc và cập vào cảng Darwin vì tôi có quen nhiều người trong số đó. Thứ hai là họ kể được đối xử tử tế và người dân Úc lẫn chính quyền rất thương mến người tị nạn nên chỉ có “ở lều” chứ không có “ở tù”, rồi thời gian ngắn sau được đưa về các Tiểu bang khác để định cư. Cho nên điều nầy tôi phải “hỏi lại” mới được!
Người hướng dẫn đưa chúng tôi về khu nền trống với dấu vết của những trụ cột và cho biết đó là khu giặt giũ nhưng đã bị tàn phá do trận bão Tracy vào tháng 12/ 1974. Chúng tôi đã hoàn tất cuộc thăm viếng “nhà tù xưa” lịch sử nầy để có thể hiểu được một vài hình ảnh nào đó của con người gây nên tội cũng như hình phạt mà người ta dành riêng cho họ. Nhưng đối với tôi cái sự kiện “giam giữ những người thuyền nhân Việt trong nhà tù” nầy vào những năm cuối của thập niên 70 là một điều “hơi lạ” và tôi sẽ phải kiểm chứng để xác minh. (Điều nầy tôi đã hỏi kỹ lại và minh xác là không có, nhưng có thể vì theo luật pháp nên chính quyền phải để là như vậy. Vì với không gian nhỏ như thế thì làm sao chứa cho đủ một số lượng người trên vài chiếc tàu cập bến một lượt!).
Chúng tôi rời khu vực nhà tù vào lúc quá 12 giờ trưa, tài xế đưa chúng tôi về “Bảo Tàng Quân Sự ở Darwin” (Darwin Military Musium) mà nó được mang tên là “Defence of Darwin Experience” vào lúc 12 giờ 23 phút.
Đây là một tòa nhà được mở ra do Hội Kỵ Binh Hoàng Gia Úc Đại Lợi thiết lập thay cho Chính quyền Bắc Úc từ năm 2012 như là để kỷ niệm 70 năm Darwin bị Nhật không kích (vào ngày Thứ Năm 19/02/1942) trong trận Đệ Nhị Thế Chiến. Phía trước có ba trụ cờ cao với cờ Úc, cờ Mỹ và một lá cờ khác mà tôi không biết là cờ gì. Ngay bên cửa vào là trái đạn được để bên cạnh đường đi. Các hình ảnh được trưng bày trên các vách tường, trong phòng, nhiều du khách đang ngắm nghía, nghiền ngẫm về tranh ảnh ấy. Tôi chỉ nhìn qua loa rồi đi theo đoàn vào trong phòng được gọi là phòng chiếu phim vì cũng đã sắp đến giờ chiếu phim tài liệu tái dựng lại cuộc không kích của quân đội Nhật khi họ dùng 188 máy bay để dội bom Darwin trong 64 lần cùng sự tàn phá, hậu quả của nó.
Sau khi xem đoạn phim (cở 20 phút) xong, chúng tôi ra ngoài căng-tin để mua thức ăn trưa cùng với bao nhiêu người khác. Vợ chồng tôi với anh chị Thới, cô Hi, anh Quang đang ngồi nói chuyện thì có một cô mặc trang phục quân đội Úc đi ngang dáng người Á Châu nhìn chúng tôi một hồi; xong, cô hỏi chúng tôi bằng tiếng Việt: “Mấy Bác là người Việt hả?”, rồi cô nói chuyện với chúng tôi trong chốc lát. Thì ra cô đến Úc tị nạn với gia đình từ lúc còn nhỏ, gia đình đang hiện sống ở Thủ đô Canberra, còn cô tham gia vào quân đội Úc; hôm nay cô đến đây cùng với đơn vị để tham quan Viện Bão Tàng nầy. Xong buổi ăn trưa, chúng tôi kéo nhau đi xem các khí cụ chiến tranh được trưng bày ở đây. Từ những thùng phuy đựng xăng dầu thuở xưa cho đến súng Thần Công, cho đến các loại xe tăng, thiết giáp kể cả xe lội nước M113 cũng được trưng bày ở đây. Nào là súng pháo binh 115, 150 li, cùng loại pháo đầu bạc 175 li, rồi cùng các loại cao xạ trên đất liền lẫn của hải quân cũng được bày trí để cho du khách tham quan. Anh Thới nhìn chiếc xe Jeep lùn mà tôi thấy hình như anh đang suy nghĩ một điều gì, không biết anh có giống những người bạn mà tôi quen không vì chiếc xe nầy một thời gắn liền kỷ niệm của thời chiến tranh mà họ đã tham dự vào trong cuộc chiến tranh “Tương Tàn thảm khốc” để “thống nhất đất nước” hay là một cuộc chiến tranh “xuẩn động” của hai chủ nghĩa: Tư Bản và Cộng Sản mà Việt Nam chỉ là “Tay Sai”! Tôi chụp cho anh vài bức hình với chiếc xe kỷ niệm ấy!
Riêng tôi và anh Ba Quang còn đi vào các khu vực khác để xem các chiến cụ lạ lẫm mà mình chẳng biết để làm gì. Xong chúng tôi lại trở ra và rời Bảo Tàng vào lúc 1 giờ 30. Tài xế cần ghé vào tiệm Bánh gần đó để mua chút ít bánh, thế là nhiều người trên xe cũng mua vài thứ bánh mà họ thích. Xong, xe đưa chúng tôi đến Museum And Art Gallery Of The Northern Territory. Ở đây vì không cho phép thu phim lẫn chụp hình nên tôi đành lặng lẽ đi qua để nhìn không thôi.
Có một phòng dành riêng để trưng bày hình ảnh tàn phá của cơn bão mang tên Tracy vào ngày 24/12 năm 1974 như là những hình ảnh tai họa kỷ niệm lớn nhất của Thành phố Darwin. Nhiều khu vực bị thiệt hại toàn bộ trông thật thê thảm, mà phòng lại được trang trí có vẻ âm u nên làm cho tôi một cảm giác buồn buồn. Xem mà ngẫm nghĩ về thiên tai, về đời sống con người trên lớp võ cứng mỏng dánh của trái đất bên ngoài bao bọc một khối lửa nhão nhẹt ùng ục ở bên trong, rồi lại nghĩ về kiếp sống “Vô Thường” mà Đạo Phật đề cập đến. Nếu người ta cho là có một Ông Trời hay vị Thượng Đế nào đó thì mấy ông ấy chẳng là ác lắm ư?
Cơn bão Tracy xảy ra vào thời gian được gọi là Chrimas Eve của năm 1974, chỉ trong vài giờ với tốc độ là 217 đến 300 cây số giờ đã tàn phá phần lớn các vùng ở Darwin.
Bảo tàng nầy làm cho người ta thích thú với sự đa dạng của nó từ hình ảnh ảnh hưởng của cơn bão Tracy, những tranh sơn dầu, cây cối, hoa lá; những sưu tập về bướm, loài bò sát, loài cá, chim; những nghệ thuật và chất liệu văn hóa của người Thổ dân tại địa phương mà còn trưng bày về ngành biển của vùng Bắc Úc lẫn Đông Nam Á nữa. Tôi đi dọc hành lang trưng bày các bộ sưu tập vừa ngấm nghía, vừa thích thú có chút thỏa mãn vì được xem nhiều đề tài ở đây. Điều mà người ta nhớ nhiều nhất lại là chú cá sấu nước mặn dài 5 mét, nặng 780 kí đã làm thịt nhiều người đi trên những chiếc thuyền bé nhỏ tên là Sweetheart  ở trên sông Finniss, phía nam của Darwin.
Vi thời gian đi xem được ấn định có hạn nên tôi phải vội vàng thưởng thức, ngắm nhìn chứ không có được cái xem nhàn nhã, thong thả để nhởn nhơ quan sát mà cũng chẳng được quay phim hay chụp hình nên đành thoáng qua để hưởng cái đẹp của cảnh quan trang trí trưng bày bên trong cũng như cái tươi mát của khung cảnh bên ngoài cùng lần lần đi ra để tập họp lại phía trước trong gian hàng bán đồ lưu niệm. Chúng tôi rời nơi đây khoảng chừng 2 giờ rưỡi để lên đường về từng khách sạn nghỉ ngơi, rồi một ngày nữa lại qua đi.
Và rồi chúng tôi 6 người gồm vợ chồng tôi, vợ chồng anh chị Thới, anh Ba Quang, Cô Hi phải thêm một ngày lang thang ở Thành phố Darwin cho “đã cái chân” vì mãi đến tối chúng tôi mới đón máy bay để về Adelaide – Nam Úc. Giã từ vùng đất nắng nóng để trở về cái lạnh của mùa Đông nơi phương Nam và chúng tôi cũng không quên giã từ những chú cá sấu được gắn hình to tướng trên vách cao ở nơi làm thủ tục “check in” vì nơi đây là “vương quốc” của loài bò sát nầy!
Hẹn gặp nếu có lần sau! Giã từ Darwin, giã từ Darwin nhé!

Nguyên Thảo,
05/04/2017.

              




*Khiếu nại của loài chó.   (ngụ ngôn)

Có một lũ chó
Kéo nhau lên mãi tận Thiên Đình,
Đánh trống ầm vang
náo động cả Thiên Triều, Ngọc Đế.
Chúng sủa lên gấu ó,
Đồng lòng kiến nghị,
Khiếu nại một đám người
Giành mất độc quyền
Trời ban cho chúng nó:
"Bẩm Ngọc Hoàng,
Sao để loài người cướp mất đặc tính của chúng con
Mai kia trong loài chó
Có loài người lẫn lộn
Thì làm sao chúng con sống nỗi!
Chúng con vội
Đánh trống phân trần
Van nài Thượng đế
Đừng cho loài người xen vào loài chó
Để thế giới chó được an bình
Thoát khỏi cảnh điêu linh,
Vì loài người
Vốn không là loài chó!"

Đồ Ngông,
31-05-03.

 

*Chửi Nhau!    

Yên lặng mà xem họ chửi nhau,
Văn chương, chữ nghĩa tuôn ào ào
Tiếng thanh, tiếng tục đều lên báo
Quên mất rằng nay đã bạc đầu!

Cứ để người ta lại chửi nhau
Cho ai cũng thấy cái hung tàn
"Xưa kia, ta vốn người ăn học"
Nay thử đem xài, dáng nghênh ngang!

Thấy người chửi lộn, ta thêm tủi
Trí thức ra tài "đẹp" thế ư?
Nghĩ lại thân mình tuy dốt nát
Nhưng chưa có chuyện khiến người cười.

Nhìn tôi, nhìn bạn rồi nhìn anh
Một lũ chúng mình quá tuổi xanh
Nóng nảy, hung hăng quên hết cả
Có đàn con cháu: "Lạ! Cha, Anh...!"

Đồ Ngông,
01-06-03.



 

*Nghiệp Quả.

Ta chửi đời, người lại chửi ta
Ô hô! Như thế mới là quà!
Tặng nhau dăm chữ, mua ơn nghĩa
Dứt bạn ba tiền, bán xót xa
Thế sự muôn đời, đời vẫn thế!
Trần gian vạn lối, lối cùng qua!
Sinh sinh đã vốn là hư ảo
"Không", kiếp tâm linh mới thật nhà!

Đồ Ngông,
30-03-04.

 

*Đám Nào?   

Nực cười hai gã khùng khùng,
Buồn buồn ra giữa chợ đời mà chơi
Bốn tay mực tủa tơi bời,
Mặt mày, quần áo tả tơi đen xì
Thương thay! Dân chẳng can gì
Họa bay đành vướng, phận mình đành cam.
Chợ đời người hỏi: "Lạ thay!
Đám nào lại tới nơi này hung hăng?"

Đồ Ngông,
30-04-04.