*Chuyện Tào Lao 2 ! (tt)
Thằng
Trung nó ỷ lắm! Bây giờ nó làm tàng và phách lối, cao ngạo lắm! Nó không coi ai
ra gì cả, nó muốn làm gì thì làm, muốn như thế nào thì muốn, nó cứ trơ ra đó
khi những điều nào không vừa ý nó. Miệng nó thì cứ nói là thương người, hòa bình,
chung sống như thể là hiền lành lắm vậy, nhưng nó thừa cơ để lấn lướt và chiếm đoạt
những gì của người ta làm của nó. Thiên hạ có nói gì đi nữa thì nó cũng đặt người
ta trước chuyện đã rồi, thế là lịch sử qua đi, không hề trở lại, vì nó chẳng buông
tha hay trả lại cho ai bao giờ.
Nhớ
lại thuở xưa, nó chỉ có vùng đất không lớn lắm ở phía bắc; nhưng vì nó sống thực
tế hơn, nó phát triển đúng đường và đi trước những nơi khác nên nó có được cuộc
sống khá là tiến bộ, nó có được chữ viết riêng để ghi lại tư tưởng, kiến thức;
nó có triết lý sống, biết tổ chức trước nên cuộc sống của nó khá là văn minh. Từ
đó nó ảnh hưởng đến các thằng khác ở chung quanh. Nó tự hào lắm! Nó coi như nó
là ở chính giữa văn minh mà những thằng chung quanh chỉ là những phường ngu dốt,
mọi rợ phải phục tùng nó. Rồi trong quá trình tranh giành nhau như thường tình
của đời sống con người ở cõi trần gian nầy, nó dần dần được sự hỗ trợ của những
người giỏi, nó chiếm thêm những vùng đất khác để mở rộng lãnh thổ ra. Càng mở
được thêm thì đầu óc nó lại càng muốn thêm nữa. Lòng con người mà, muốn làm của
mình biết bao nhiêu mà đủ. Nó thừa cơ chiếm đất của thằng nào được thì nó chiếm,
đôi khi nó xúi những thằng nhỏ đánh nhau đến khi ngất ngư thì nó chiếm lấy cả
hai, ít nhứt nó cũng làm bộ tỏ ra thương tâm mà đến giúp đỡ; nhưng khi nó đến
giúp đỡ thì nó cho người đem cả “bầu đoàn thê tử” kể cả heo, chó mèo đi theo để
từ đó nó chiếm dần đất của người ta thật là ôn hòa mà người ta cứ tưởng chừng
như là không có. Nó thường làm như vậy, đó là sách lược mà! Trong sách vở của nó
không biết bao nhiêu là chuyện, tại người ta không để ý đó thôi! Qua thời gian
thật là dài, nó bây giờ sở hữu bất động sản lớn lắm! Thế mà nó chưa vừa ý với những
gì nó có. Nó còn muốn trên địa vị cao hơn nữa để ai ai trên cuộc đời nầy cũng
phải quỳ lạy, nễ vì nó giống như biểu tượng đầy tham vọng của nó khi nó trương
cây cờ lên. Nếu ngày xưa trong triết lý của nó có ghi là “Tứ hải giai huynh đệ”
thì bây giờ là “bốn thằng nhỏ “tứ hải” đó phải quỳ lạy, thần phục nó, còn nó trên
cương vị là thằng lớn ngồi trên ngai vàng nằm riêng ra” mà nó làm bộ nói là tượng
trưng cho bốn loại dân của nó. Nó làm cỏ và làm tiêu tan cả gia đình thằng Việt
ở phía nam sông dài. Tiền tài, đất đai, nhà cửa của thằng Việt nó chiếm lấy,
người thì nó bắt phải giống như nó, bây giờ người ta chẳng thấy người của thằng
Việt nữa và những người của thằng Việt cũng chẳng còn nhớ mình là người của gia
đình thằng Việt nữa. Nó chỉ ấm ức một điều là cái thằng “cứng đầu” trong gia đình
của thằng Việt chưa bị nó làm cho mất tiêu. Cái thằng Nam lì lợm đó, nó nhất định
một ngày nào nó phải làm cho thằng Nam nầy biến mất không còn hiện diện trên cuộc
đời nầy nữa. Biết bao nhiêu người trong quá trình dài đó phải chạy trốn sự tàn ác
của nó, họ phải băng đồng, vượt ao hồ, sông biển để đi tìm sự sống bây giờ trở
thành những người của nó ở nơi xứ xa. Họ không còn nhớ nguồn gốc họ là ai, quê
hương họ là gì, mà họ cứ thấy họ là cùng người với nó, là người của nó.
Nó
tàn ác, đầy tham vọng như vậy mà ông Trời cũng thương nó. Nó đôi lúc cũng không
mạnh lắm hay là những thằng kia đột biến hung hăng lên đánh và chiếm lấy nó, nhưng
rồi khi những thằng ấy yếu hoặc chết đi thì nhà cửa đất đai của thằng kia lại
trở thành của nó như trường hợp của thằng Mông, hay thằng Mãn. Nhất là thằng Mãn,
bây giờ chẳng ai còn biết đến thằng Mãn. Thằng Mãn đã tiêu vong rồi! Cũng may
cho thằng Triều, thằng Triều chưa mất vì thằng Triều được ngăn cách cả núi cao,
biển rộng và ít ra thằng Triều cũng có bản lãnh lắm! Nó muốn triệt tiêu thằng
Triều lắm chứ, nhưng ngày xưa không được thì bây giờ cũng khó. Thôi thì thôi vậy!
Còn
thằng Nhựt là cái thằng mà nó hận đến không khi nào quên. Nó thề “không đội trời
chung” với thằng Nhựt, vì khi mạnh thằng Nhựt dám vào nhà nó, hung hăng bắt nó
phải làm nhiều thứ mà còn cướp lấy đồ đạt nhà nó hai lần. Thằng Nhựt cả gan, nó
nhất định nằm ẩn chờ thời, khi nào nó mạnh thằng Nhựt sẽ biết tay: “Quân tử trả
thù mười năm chưa muộn” mà! Không nhất thiết là mười năm mà cả trăm hay ngàn năm
sau nó cũng phải trả thù hoặc làm cho thằng Nhựt biến mất mới thôi! Không những
thằng Nhựt mà ngay cả những thằng ở xứ xa cũng đến mà chia xẻ đất đai, tiền của,
hành hạ chà đạp nhà nó, nó cũng nhứt định chờ thời khi nào “Tao mạnh tụi bây sẽ
biết tay tao”!
Nó
thấm thía lắm, cùng một phe nói với nhau là bồ bịch, cùng nhau làm cho thế giới
nầy là của chung mọi người, sống với nhau như người một nhà, thương nhau như
trong một thế giới thần tiên; nhưng thằng Nga ỷ đi trước o ép nó. Nó nhớ lắm chứ!
Nó đường đường cũng là lớn mạnh chứ có thua gì thằng Nga đâu, mà thằng Nga đã
không giúp nó thì thôi, có đâu lại bức ép nó. Nó vẫn có thể tự lực kia mà đâu cần
phải đến thằng Nga. Vậy thì mạnh “thằng nào nấy chơi”, “tao có cách riêng của
tao”!
Từ
lâu, nó đã không thanh toán được thằng Nam, nó tự trách mình là cái thằng nhỏ bé
đó mà mình không khuất phục được nó thì làm sao làm được việc lớn đây! Rồi thằng
Nam lại bị thằng Tây bắt vào trong tay nó rồi. Thằng Nam cố vùng vẫy, nó biết
chứ! Nó làm bộ thương giúp cho thằng Nam nhưng thực sự thằng Nam mà tiêu với thằng
Tây đó, thì nó cũng không yên cho nên nó nghĩ mình phải lấy thằng mạng thằng
Nam để bảo vệ cho mình. Cho nên khi người ta muốn xé thằng Nam ra thì nó ngu dại
gì bênh vực cho thằng Nam. Thằng Nam đau đớn, muốn kết hợp lại. Ừ, thì tao giúp
tụi bây để trong nhà tụi bây tự giết nhau, rồi tụi bây sẽ yếu và rồi thử tụi bây
có thoát được tay tao không? Thế cho nên thằng Nam dính bẫy mà thằng Nam không
biết! Nó nghĩ là nó muốn cho thiên hạ thấy được uy lực của nó thì nó phải củng
cố lại: Nó phải vững lãnh thổ, đất đai của nó trước. Nó suy tính cái địa vị, biên
cương ngày xưa mà nó có được. Nghĩ rồi nó dùng sức mạnh của nó, nó gom thằng Cương
với thằng Tạng lại, mặc cho ai nói gì thì nói, la gì thì la, nó cứ nói: “Nó là
của tao, của tao là của tao, đừng ai xía vô. Tụi bây không được quyền xía vào”!
Nó bây giờ thật là to lớn, họ hàng của nó thật đông: “Tao không phải sợ ai nữa,
dù chưa bằng ai tao vẫn là lực lượng khủng khiếp, đáng gờm”!
(Còn
tiếp)
Đồ
Ngông,
19/09/2013.
No comments:
Post a Comment