Saturday, August 21, 2021

*Người...!

 

Người ta bảo rằng:

“Người khôn biết mình khôn,

quả là người có trí;

Người ngu biết mình ngu

Thật là kẻ hiểu mình,

Người ngu nghĩ mình khôn

Đúng là kẻ

sẽ gây nhiều tai họa”!

Miệng đời nói thế

Ta thấy cũng chẳng sai

Bao nhiêu người lẳng lặng

Khi thằng ngu lên ngôi

Điều khiển biết bao người!

Đường ngu ta đi tới

Chẳng biết đâu bến bờ

Lý tưởng đành chơi vơi

Đều rơi vào vực thẩm

Bởi nghĩ rằng mình khôn

Đường không hề thay đổi

Người mãi vẫn lầm than

Không cất đầu lên nỗi

Thân chìm lỉm vào bùn

Một vũng bùn mênh mông!

 

Đồ Ngông,

22/08/2021.

 

 

 


*Như: "Con Mèo Dấu Cức"!

 

Trước hết cho Đồ Ngông tôi xin lỗi về cái tựa đề khá tục tĩu nầy, vì Đồ Ngông không muốn né tránh cái chữ mà trong “Tục ngữ, ca dao” đã có! Thông thường để né tránh, người ta sẽ viết là “c..”, nhưng “Tại sao ta phải làm như thế khi ông bà ta đã chẳng hề né tránh mà lại diễn tả một cách thẳng thừng! Ừ! Thôi thì ta sẽ theo cách bình dân để hòa mình với dân gian vậy!

Thú thật, ngày xưa khi nghe nói đến “Mèo dấu cức” thì lúc đó Đồ tôi chẳng thấy con mèo “ỉa” lúc nào cả, nên không hề biết nó “dấu cức” ra sao? Sự tò mò khiến Đồ Ngông tôi thắc mắc mãi, có nhiều lúc hỏi người lớn, nhưng họ cũng chưa hề thấy mèo ỉa và dấu cức như thế nào thì làm sao nói được. Thế là tôi thất vọng, mang nỗi niềm ấy theo mình trong một thời gian thật là dài! Thế rồi, trời cũng không phụ lòng người “muốn biết”, cho nên một ngày nằm nghỉ trên ghế bố nhìn ra ngoài trời nắng chang chang của mùa hè: Vừa thiu thiu buồn ngủ, nhưng đột nhiên lại ngoái nhìn về khu đất trống có cát kế bụi cây, một con mèo ngang nhiên hạ phần đít xuống thấp, làm công việc vệ sinh. Sau khi xong xuôi nó cẩn thận lấy chân trước khều nhẹ nhàng các miếng cát dần che lấp đống cức mà nó vừa “ị” ra. Nó cẩn thận đến nỗi mình không thấy có phần nào trống. Rồi sau đó, trong khoảng thời gian Đồ Ngông tôi dần lớn lên, nghe nói đến “những vụ ăn vụng” mà họ “quẹt mỏ” thật là khéo léo, từ ăn vụng “thức ăn” đến những “vụ ăn vụng trái cấm” của đời người, người ta tài tình không kém. Thế nhưng, qua thời gian dù kín đáo đến thế nào đi nữa, thì ngày nào đó cũng phải có sự sơ xuất xảy ra và đổ bể không thể che đậy được; giống như tục ngữ, ca dao có một câu khác là “cây kim dấu trong bọc lâu ngày thì cũng phải lòi ra”. Trong cuộc đời nhiều thủ đoạn, với những chuyện làm không chính đáng, không đàng hoàng hay là bí ẩn, lén lút, âm mưu, thường người ta cố gắng phá bỏ dấu vết, che đậy thật kỹ bằng các chứng cớ tạo ra hòng đánh lừa được những kẻ có thẩm quyền điều tra, hay những cặp mắt tò mò “muốn biết”, hoặc tìm ra sự thật!

Rồi theo thời gian, Đồ Ngông tôi lại nhìn thấy nhan nhản cùng tình huống trong thực tế của cuộc đời đầy thương đau, lọc lừa trên thế gian đau khổ nầy. Sự dối trá che đậy không phải thể hiện ở từng cá nhân mà nó còn tiến xa hơn nữa cho đến từng nhóm người, đảng phái lẫn ở các quốc gia hay trên trường quốc tế. Chung quy người ta chỉ muốn che đậy tất cả những gì không tốt, không thiện, gian xảo, ác độc để tạo nên hình ảnh tốt đẹp hầu chiếm đoạt được lòng người, tạo được thế thượng phong đối với người khác hay kẻ thù mà ông bà ta ngày xưa gọi là “tốt khoe, xấu che”, bên cạnh cái mưu đồ vĩ đại phía sau!

Mấy lúc gần đây, trên các phương tiện truyền thông, Đồ tôi lại thấy chính quyền Tàu thường áp dụng chính sách ngoại giao “soái lang” hung hãn, đe dọa, trấn áp trong mọi lúc với các quốc gia dù nhỏ hay lớn. Các nước nhỏ đành phải lặng câm vì mình không đủ “sức mạnh” để cất lên tiếng nói phản kháng, ngay cả chỉ bày tỏ chính kiến của mình, mà chỉ lẳng lặng, ra sao thì ra để được yên thân. Với các nước lớn thì từng lúc mà họ tỏ thái độ quyết liệt hay hòa hoãn theo kiểu “Lùi một bước để tiến ba bước” trong sách lược của ông Tổ lý thuyết thứ nhì đã vạch ra! Chiến quốc sách ấy vừa là “chiêu thực mà cũng là chiêu hư” để họ giành được quyền lãnh đạo trên thế giới nầy vì họ là nước lớn, đông dân. Và sau thời gian dài nhờ vào sự thờ ơ của các quốc gia khác đã tiếp sức cho họ giàu có hơn, qua sự đầu tư vào cái “thị trường đông dân, giá rẽ”, giới tư bản bị “say mê món lợi, đút đầu vào cái thòng lọng đợi chờ ngày “bị xiết cổ”, hoặc góp phần bán đứng “tổ quốc” của mình lúc nào không hay! “Cái chiêu thực” là họ có sự phát triển mạnh hơn về kinh tế, sự giàu có góp phần cho họ phát triển về vũ khí, kỹ thuật chiến tranh, họ có thừa kinh nghiệm vì suốt thời gian lịch sử của họ là lịch sử mở rộng lãnh thổ bằng chiến tranh; bằng sách lược, bằng hình thức hối lộ, mua chuộc để tạo thành các ông vua, giới lãnh đạo chư hầu. Họ lợi dụng được “sự ngây thơ” của kẻ thù để “học hỏi, đánh cắp, sao chép” mọi kỹ thuật, khoa học mà các nước đã có. Từ sự phát triển thực, họ có những “chiêu hư” giống như kiểu “nghi binh” trong các cuộc chiến tranh của thời chiến quốc để kẻ thù chẳng biết là “thực hay hư”, mà chỉ biết “nó là thằng đáng gờm”!

Bên cạnh đó là sự thống nhất chỉ đạo từ sự giáo dục, tuyên truyền lẫn tuyên giáo, tạo nên “hỏa mù” cùng với những thành phần “cốt cán” của tổ chức nhất loạt tung hô, vang rân làm cho người ta không biết thế nào, cũng là “nồ” lên để cho thế gian hoãng sợ và cướp được tinh thần kẻ khác. Thêm vào đó “Thi nhau kể một chuyện tốt” cho đất nước; họ nhằm lấp liếm, che đậy mọi cái xấu, tàn ác, áp bức mà họ đang thi hành, thực hiện để đạt được mưu đồ! Do đó, mọi những gì xấu xa, người ta cố che đậy, dấu diếm để người ngoài chỉ thấy toàn là cái tốt như những gì mà đã tuyên truyền hay giáo dục mà những người thừa hành hay nhân lực được đào tạo trung thành từng “tung hô vạn tuế”! Đó là những cảnh như là “Con mèo dấu cức”!

 

Đồ Ngông,

21/08/2021.

 

 

 


Friday, August 6, 2021

*Thủ Đoạn!


Ai cha! Nói về “thủ đoạn” thì chắc là không ai không nghĩ đến những hành động, hành vi chẳng tốt mà người ta sử dụng để đạt được những điều theo ước muốn. Con người lúc nào cũng mang trong mình cái bản năng “thú tính” sẵn có để thỏa mãn sự lợi dụng người khác, hoặc đạt được điều mình mong ước bằng những mưu mô, lừa đảo. Có lẽ, trong mỗi con người nào cũng đều có những ước muốn, ước mơ; đôi lúc ước mơ đó trở nên vĩ đại! Điều đó không riêng từng con người, mà còn thể hiện trong cả một nhóm người hay dân tộc nữa, nhất là với những dân tộc đông đảo, to lớn. Nếu nói về thủ đoạn từng cá nhân thì có lẽ chúng ta chứng kiến rất nhiều từ những con người sống chung quanh ta đã thực hiện, hay thể hiện cho chúng ta thấy khi họ muốn chiếm đoạt hay cần thành công.

Kéo về từ thời sơ khai thì con người ít ỏi ngày xưa đã từng nương tựa, hợp tác để kiếm ăn trong cuộc sống; rồi dần dà, ta thử tưởng tượng khi mà thức ăn vùng đó tương đối khan hiếm, thì người ta trở nên ích kỷ tranh giành chiếm hữu để nhằm đạt được thuận lợi cho mình và nhóm mình. Thì cũng như vậy, các bộ tộc bị trấn áp, yếu thế dần bị các bộ tộc lớn, mạnh hơn chiếm đoạt và dùng vũ lực để đồng hóa. Cuối cùng họ bị tan biến trong cái lớn đó. Một bằng chứng rõ ràng hẳn hoi là trong các truyện lịch sử của Tàu, mà trước kia rất nhiều người Việt chúng ta thích đọc từ thành thị cho đến thôn quê, từ giới bình dân cho đến các nhà trí thức, học giả. Nhất là khi các truyện ấy được in ra bằng chữ Quốc Ngữ, là thứ chữ dễ học so với chữ Hán được phiên âm giọng Việt của chữ Tàu, lại càng được phổ biến rộng rãi hơn. Lịch sử Tàu là lịch sử của những thời đế quốc, các nước chiến tranh để thôn tính lẫn nhau. Để rồi khi Tần Thủy Hoàng chiếm được toàn bộ thành lập Đế chế của mình. thời kỳ ấy lịch sử Tàu gọi là “Thống Nhất” nhưng thực sự là thời kỳ Đế Quốc của Đế Quốc nhà Tần khiến các nước nhỏ phải biến mất. Rồi đến Thời nhà Hán xâm chiếm những lãnh thổ xa hơn, bắt họ làm chư hầu hay sáp nhập vào lãnh thổ của mình để cai trị, mà ngày nay giới cầm quyền xem như là lãnh thổ của cha ông của họ. Họ đòi và tuyên bố chủ quyền, lãnh thổ như Tây Tạng, Tân Cương, Mông Cổ, Mãn Châu và kể cả Việt Nam vì họ cho học sinh trong trường học: Việt Nam là một tỉnh của họ. Một khi lãnh thổ của dân tộc yếu kém mất do sáp nhập vào Tàu, thì nguồn gốc của họ khai bất cứ nơi đâu đều là “Tàu” cả. Do vậy, người Tàu tràn lan trên thế giới là như thế đấy. Giả sử, Việt Nam bị Tàu chiếm, rồi sáp nhập vào lãnh thổ Tàu thì dân Tàu sẽ tăng thêm được cả 100 triệu người nữa (dù trước kia, đó là người Việt Nam).

Đồ Ngông tôi lại nhớ về ngày xưa: Khi mà cái Chủ Nghĩa Cộng Sản được thịnh hành thì người ta hô hào tinh thần quốc tế, tinh thần đồng chí để tiến lên Thế Giới Đại Đồng, cái nghĩa vụ Quốc Tế cao cả, nhưng sau bao nhiêu năm thành công ở một phần lãnh thổ của Thế Giới, người ta không xây dựng, tranh đấu cho đa số người dân nghèo, mà người ta chỉ bóp nghẹt, o ép người dân vào những tổ chức để rồi nền kinh tế chẳng đi đến đâu, con người lâm vào những thiếu thốn, đau khổ mà chỉ có lợi cho giới cầm quyền. Bày tỏ ý kiến, chống đối đều cho là phản động, âm mưu lật đổ chính quyền, rồi họ muốn làm gì thì làm, lấy số ít người lãnh đạo để bức chế người dân. Khiến người dân đã nghèo mà phải lo lót, hối lộ cán bộ, quan chức ở mọi cấp để cho cuộc sống tương đối, dễ dàng, hanh thông hơn. Vì cái “nghĩa vụ quốc tế” mà ngày nay Việt Nam bị tràn ngập trong nợ nần đối với Nga lẫn Tàu, chủ quyền bị xâm chiếm mà không thể hở miệng, há môi. Người ta muốn đánh chiếm lãnh thổ của mình thì cho là “dạy một bài học”, hay cho ta là “kẻ phản phúc” hoặc mượn cái cớ vu vơ là “nước nhỏ ăn hiếp nước lớn” đến thực nực cười! Ôi! Nước nhỏ dễ tin vào nước lớn, và dù gì đi nữa, nước nhỏ chỉ là những kẻ “nô lệ”, “tay sai” cho nước lớn hay là những tổ chức lớn mà mình đã lệ thuộc vào! Họ ép, chiếm lãnh thổ, biển đảo của mình khiến mình phải ngậm câm “Vì Đại Cuộc” ở tương lai!

Nhìn về nước Tàu thì Đồ Ngông tôi lại thương cho xứ Ấn Độ, cái xứ mà ngày còn nhỏ, khi học địa lý trong nhà trường thì nước Ấn Độ bao gồm cả Ấn Độ: Pakistan, Bangladesh (thuở đó hai xứ nầy còn gọi là Đông Hồi và Tây Hồi); Sri Lanka; kể cả Nepal và Bhutan. Nhưng sau khi Đế Quốc Anh trao trả độc lập thì các xứ lại tách ra do nơi vấn đề tôn giáo. Như vậy, nước Tàu thì thu tóm các nước khác để trở nên vĩ đại, còn Ấn Độ thì lại chia tách ra để rồi đối chọi với nhau. Ôi cuộc đời là bể dâu: “Thương hải biến vi tang điền, tang điền biến vi thương hải!”!

Với cơ chế tổ chức của các nước Cộng Sản làm nền kinh tế càng ngày càng lụn bại, người dân trở nên thờ ơ với chế độ, mất đi tinh thần cống hiến, chính quyền o ép khiến người ta bắt đầu chỉ biết ích kỷ, lo đi kiếm ăn, mưu sinh vượt khó khăn vì đường lối, chỉ thị của nhà cầm quyền bằng lo lót, hối lộ thế nên cán bộ, viên chức được quyền, được chức có thế lại càng vòi vĩnh, tham nhũng ngày càng nhiều hơn. Từ đó một “giai cấp thống trị mới” sống trên sự bốc lột người dân, mặc dù họ hưởng lương từ tiền thuế của dân. Chế độ ấy bài phong kiến, thực dân, nhưng rồi họ lại còn bốc lột, trấn áp còn hơn chế độ thực dân và phong kiến xưa cũ. Dù trong lý thuyết họ đặt nặng nền tảng kinh tế làm Hạ Tầng Cơ Sở để xây dựng Thượng Tầng Kiến Trúc.

Vì do thời cuộc, sự thay đổi đường lối khiến kinh tế của họ tốt hơn. Họ làm giàu do sự đầu tư của các nước vào một thị trường lớn, có nhân công rẻ khiến tham vọng làm “Bá Chủ” của họ được trỗi dậy. Dã tâm của họ lại càng mạnh hơn. Càng chú trọng vào Quân sự vì “Lý của kẻ mạnh bao giờ cũng thắng”, họ lại càng ngang ngược. Lợi dụng vào sự ngây thơ của bao nước, người ta thừa cơ cho “Tình Báo” trong mọi ngành nghề để “đánh cắp”, “chôm chĩa” mọi những gì mà thiên hạ có để xây dựng thế lực cho mình. Giới Tư Bản thấy mối lợi cố chui vào “kiếm ăn” mà quên đi “Con ruồi chết vì mật ngọt có pha thuốc độc”. Họ sẵn sàng bán Tổ Quốc cho kẻ thù vì mối lợi!

Trong truyện Tàu có rất nhiều những mưu mô, chiến lược, thủ đoạn mà thế hệ sau có thể học tập và thực hành. Thế cho nên ngày nay chúng ta cũng không lạ gì những “Hối lộ” quan chức chính quyền các nơi để đạt được những gì mình mong muốn đã là kế sách nhiệm mầu. Những công trình, sách lược ở nước ngoài thành công thì vật liệu cung cấp, nhân lực, máy móc ở trong nước có việc làm, phát triển để đáp ứng nhu cầu. Còn kéo dài thời gian hoàn thành, tăng giá là “thủ thuật” để hưởng lợi. Người ta lâm vào “bẫy nợ” thì họ lại càng phải lệ thuộc vào mình mà vốn của mình vẫn chạy về mình! Thật là một “thủ đoạn” khủng khiếp!

Viết tới đây Đồ Ngông tôi lại nhớ đến môn “Hấp Tinh Đại Pháp” trong truyện kiếm hiệp nào đó của nhà văn “Kim Dung”. Thú thật, Đồ Ngông tôi chẳng mấy khi đọc truyện kiếm hiệp, không phải là không mê, nhưng vì không có điều kiện nên chẳng rành, nhất là “Hấp Tinh Đại Pháp” nầy. Thế nhưng thấy “Những Con Ruồi Tư Bản” đã trúng vào “Hấp Tinh Đại Pháp” của chính phủ kia rồi: Vì họ đã dần bị Hấp Tinh Đại Pháp hút dần tinh khí, võ công để rồi ngày nào đó mất hết võ công, sinh khí và chết thân mình, chết luôn cho cả Tổ Quốc! Chắc ngày đó không xa!

Đã vây, trong chiến tranh người ta cần đến những thứ vũ khí lợi hại để giành thế “Thượng phong”, càng được che dấu kín đáo chừng nào thì càng tốt chừng nấy. Từ vũ khí vật lý, vũ khí hóa học rồi đến vũ khí sinh học. Người ta tận dụng mọi hình thức. Trong sự nghiên cứu, rủi có sự rủi ro thì cứ tiêu hủy mọi bằng chứng, cứ chối phăng, hoặc đổ lỗi cho người nào đó, hay ngược lại cho người tố cáo thì càng tốt, tạo nên những hỏa mù thì có ai kết tội mình được. Xong xuôi thì cứ cãi bừa theo câu tục ngữ của Việt Nam là “Một kẻ nói ngang, ba làng cãi không lại” thôi! Chẳng cho ai truy cứu, tìm hiểu, xâm nhập tới nhà mình thì họ có làm gì được mình đâu! Còn nghiên cứu được thành công, thì ích lợi vô vàn! Vô vàn kiểu truyện Tàu: “Làm nông chỉ lợi được mười, đi buôn lợi được trăm, buôn vua bán chúa lợi không biết bao nhiêu mà kể”!

Có lẽ thời đại nầy là Thời Đại kẻ Cướp lên ngôi. Đại gian ác dùng thủ đoạn để trở thành Bá Chủ. Kẻ ngây thơ vẫn là những “Kẻ Dại Khờ”!

 

Đồ Ngông,

06/08/2021.

 

 

 

Wednesday, August 4, 2021

*Tin Hay Ngờ?

 

Tâm địa con người luôn thay đổi

Có thể từ thiện sang ác

Mà cũng có thể từ ác

chuyển biến trở thiện lành

Nhưng chỉ một sớm một chiều thì không thể biến đổi nhanh

Và bởi thế, mình trở nên cẩn thận!

Đường phía trước

Là con đường có nhiều nghi vấn

Khi lòng người chẳng có chút từ tâm

Và tương lai

luôn hiển hiện âm thầm

Với mưu đồ vĩ đại, sau chiêu bài ẩn nấp!

Bạn có tin?

Khi họ tỏ ra nhiều dáng dấp

Của âm mưu khống chế cả loài người

Muốn thế giới nầy

Quỳ mọp dưới bước chân đi,

Và thần phục vào quốc gia vĩ đại!

 

Đồ Ngông,

05/08/2021.