Wednesday, September 26, 2012

*Tinh Thần Dân Tộc!


 
*Chuyện Tào Lao!      (tt)
 
 
“Tinh thần dân tộc” là tinh thần gì nhỉ? Nếu người ta đừng phân biệt nhóm người nầy với nhóm người khác, hay đám người ở nơi nầy khác với nhóm người ở nơi kia, hoặc không coi người da đen khác với người da trắng, da vàng, da đỏ thì tinh thần dân tộc sẽ không có. Như vậy, tinh thần dân tộc chỉ có khi người ta phải bị phân biệt thành những thành phần “có cách sinh hoạt, nơi ở, chịu cùng một hoàn cảnh giống nhau”. Những con người được sinh ra, lớn lên trong cùng chung một môi trường, hoàn cảnh, chịu cùng nền văn hóa được xem như cùng một dân tộc hay là sắc tộc. Nhưng nếu mỗi con người cứ sống và lớn lên như tự nhiên, không có quan niệm phân biệt, lấn chiếm tranh giành lẫn nhau thì đâu có ai nghĩ đến sắc tộc nầy hay sắc tộc kia. Khổ nỗi trong thói đời sự tham lam đất đai, danh vọng, muốn thống trị người khác, hay tỏ ý khinh miệt… khiến cho tinh thần dân tộc được phát sinh!

Người thành thị chê người thôn quê; người nơi đồng bằng coi thường người miền sơn cước, người văn minh hơn coi các dân tộc chung quanh như là những kẻ mọi rợ để rồi họ dùng đến khả năng sức mạnh của mình mà tiến hành đến cuộc “khai hóa” dân tộc kia và thôn tính vùng đất của họ để gọi là cuộc thống nhất lãnh thổ để thành một đất nước lớn hơn.

Như thế vẫn chưa đủ, người ta còn tìm thêm những câu chuyện, hay dẫn chứng các điều gì đó để chứng minh dân tộc, sắc dân mình cao quý hơn người khác để rồi họ hãnh diện với những điều ấy mà xem dân tộc của mình như là một “đáng hiện diện” hoặc “cần thiết phải có” trên cuộc đời. Họ thay thế “Ông Trời tưởng tượng” để hành đạo, khai hóa, hay cai trị các sắc dân yếu thế hơn trong cuộc sống bất cân xứng giữa các sắc dân trên thế gian. Điều ấy chỉ chứng minh “sự hoang tưởng, ngông nghênh, hợm hĩnh, tham vọng” của dân tộc mình. Trên thực tế chưa hề có một dân tộc nào đem tình thương đến với những sắc hay chủng tộc khác với một tinh thần giúp đỡ, nâng đỡ, dìu họ tiến lên để cùng sống vui vẻ, đồng điệu trong thế gian nầy cả! Nhưng kẻ mạnh hiếp kẻ yếu, nước mạnh hiếp nước yếu hay muốn thôn tính nước khác là một lẽ thường tình và sự thôn tính đó được che đậy dưới những chiêu bài được xem là hoa mỹ và rất nhân đạo, tốt lành.

Những sắc tộc được may mắn nhờ thuận lợi để vươn lên nên tạo được nền văn minh sáng chói, ảnh hưởng được đến những dân tộc khác có quyền hãnh diện, kiêu hãnh để rồi họ tự hào, tự coi mình là những người tiên phong lãnh đạo trong thế gian. Những dân tộc nào kém may mắn sống trên những vùng đất khó khăn hay ít người dễ bị hiếp đáp hay bị dân tộc khác lấn chiếm mà phải bị lệ thuộc hay làm nô lệ hoặc bị biến mất vào cùng một dân tộc khác thì trở nên mặc cảm, tự ti. Cuộc chiến tranh bảo toàn dân tộc, hay để giành lại độc lập trở nên cần thiết thì đó cũng là những “Tinh thần dân tộc”.

Nhưng tinh thần dân tộc không phải chỉ trong hình thức để bảo toàn sự sống còn của dân tộc không thôi mà tinh thần dân tộc còn được thể hiện ở những đặc tính cao quý khác như người Nhật Bản đã làm: Khi nói đến tinh thần Võ sĩ đạo; tinh thần yêu nước; tinh thần nghệ thuật; ý thức trong cuộc sống… ta thường thấy ta cần học ở họ nhiều điều. Những ý thức đó, những tinh thần như vậy thì ta cũng không thể nào thắc mắc rằng tại sao nước Nhật hùng mạnh và họ vẫn hiên ngang ứng xử ôn hòa với dân tộc Trung Quốc trong tình trạng tranh chấp ở đảo Senkaku/ Điếu ngư như hiện nay. Họ không phải bạo động, hùng hỗ làm những việc hay hành động mà khi nhìn vào ta đã thấy sự hèn hạ, hạ cấp của một dân tộc. Để nâng được tính cao quý cho một tinh thần dân tộc không phải là dễ: Sự giáo dục trường kỳ qua nhiều thế hệ từ trong trường học cho đến những luật lệ áp dụng trong xã hội là những cần thiết mà người lãnh đạo tha thiết với dân tộc cao quý hay một đất nước hùng mạnh sẽ cần phải làm! Nhưng những ai đã đặt đất nước trên quyền lợi cá nhân mà không “dĩ công vi tư” để mà làm? Ai? Thật là khó lắm thay!

 

Đồ Ngông,

27/09/2012.

Sunday, September 9, 2012

*Hư Không!



*Hương Vị Thiền!    (tt)



*Thân Thể Nầy!

 

Tấm thân là thể vô thường

Nay còn mai mất, vấn vương chạnh lòng

Đi tìm chân thật bên trong

Nhìn ra chân lý, cầu mong thoát vòng

Có chi mà mãi đợi trông!

 

Nguyên Thảo,

15/12/10.

 

 

 

*Một Người!

 

Một người từ giả cung son

Lên đường dong ruỗi, tìm cơn sóng lòng

Đi tìm tìm mãi mông lung

Vô biên không thấy, không trông được gì!

Tìm hoài tìm chẳng có chi

Ngồi im lại thấy đường đi lối về

Bao nhiêu muôn dặm sơn khê

Đem về lấp biển mà nghe đất bằng

Cất lên tiếng hát bình an

Vui trong an lạc, mà tìm được tâm!

 

Nguyên Thảo,

16/12/10.

 

 

 

*Cây Gậy.

 

Ta cùng cây gậy lên non

Trải qua hòn đá, lên từng bậc thang

Lên nhìn trên đỉnh non ngàn

Nhìn ra để thấy giang san vô ngần

Ta nhìn trở lại trong thân

Để ra ta biết trong thân Phật ngồi!

 

Nguyên Thảo,

23/02/11.

 

 

 

*Lang Thang!

 

Lang thang vô định mệt nhoài

Lặng im nghe tiếng, tìm về cố hương

Đốt lên ngọn đuốc soi đường

Mon men chân lý, tình thương vô bờ

Xa rồi của loạt ngày mơ

Hòa trong vĩnh cửu, cùng là hư không!

 

Nguyên Thảo,

18/03/11.

 

 

 

*Hư Không!

 

Chẳng sanh mà chẳng diệt

Chẳng biến cũng chẳng tan

Đường “rail” cho tàu tiến

Tâm trải khắp vô cùng!

 

Hư không cùng khắp cả

Trong thế giới vô biên

Nương hư không mà lớn

Cũng hư không mà về!

 

Hư không chẳng cảnh tượng

Hư không chẳng chúng sanh

Hư không là khoảng trống

Nương hư không mà trụ

Với hư không mà thành!

 

Nguyên Thảo,

18/03/11.



 

*Bóng Ma!



*Thơ Đồ Ngông!      (tt)



 
*Thằng Già!

 

Tớ biết mình già quẳng bỏ đi

Hai chân lỏng khỏng, bụng chì bì

Hết hơi, hết sức còn lê lết

Cái miệng còn oang: Oang chút đi!

 

Ngọn đèn khi tắt vẫn bùng lên

Cho tớ vang vang chút tiếng rền

Gom sức, gom hơi chơi đợt chót

Chút danh, chút tiếng kéo “Về Miền” (Cực lạc = Chết)!

 

Đồ Ngông,

25/05/2012.

 

 

 

 *Mơ.

 

Hôm qua tớ lại nằm mơ

Thấy mình trẻ lại, lại quơ “ngai vàng”

Ngồi trên đỉnh quý, cao sang

Tiền hô hậu ủng vạn ngàn quân reo

Ai dè tỉnh dậy eo sèo

Thì ra mình đã già queo râu rồi

Chưa chi lại phải mệt hơi

Bà ơi! Thôi để khi nào khoẻ hơn!

 

Đồ Ngông,

25/05/2012.

 

 

 

*Bóng Ma!

 

Cái bóng ma chập chờn

Ảo ảnh lại nhiều hơn

Bóng vía còn hay mất

Cứ thấy ma chập chờn!

 

Chưa chi mình lại run

Cả khối lại lùng bùng

Cùng hô nhau cà quáng

Bóng mình rối lung tung.

 

Đồ Ngông,

25/05/2012.

 

 

 

*Bất Tài!

 

Tớ biết rằng ra tớ bất tài

Chỉ là giúp vợ làm lai rai

Vợ cho vài buổi vui chơi chút

Chứ có năng chi để trổ tài!

 

Tớ biết rằng ra tớ bất tài

Chỉ nên giữ cháu, chắc gì hay

Tớ ưa nói lớn cho oai chút

Chứ thật là ra tớ bất tài!

 

Đồ Ngông,

26/05/2012.

*Cù Lao Phố.



*Thơ Về Bình Dương!      (tt)



* Nhà Máy Nước Hóa An!       (Tân Hạnh)

 

Nhà máy nước Hóa An

Là tiếng gọi dân gian

Dành riêng cho nhà máy

Chuyên lọc nước để xài!

 

Nằm bên dòng Đồng Nai

Tiếp thu nước mỗi ngày

Lọc đưa về Thành Phố

Dân Sài Gòn may thay!

 

Câu ngày xưa đã nói:

Uống nước thì Đồng Nai

Ăn gạo thì Cần Đước

Quả thật chẳng có sai!

 

Đồ ngông,

10/04/12.

 

 

 

* Chợ Đồn.

 

Chu choa, sao gọi “Chợ Đồn”?

Bên nây là chợ, lại đồn bên kia

Đồn nầy đóng chốt ven rìa

Bên đường xe lửa, băng qua Cầu Gành.

Cầu Gành hai cái hai bên

Nối Cù lao Phố, rồi lên Biên Hòa

Và đường xe lửa còn xa

Đi ra Hà Nội mới là Bắc Nam!

 

Đồ Ngông,

10/04/12.

 

 

 

* Cù Lao Phố.

 

Cù lao tuy nhỏ mà hay hay

Trần Thượng Xuyên đi đến chỗ này

Đã chọn nơi đây dừng lại bước

Và làm chỗ ở bắt đầu xây

Cù lao tiếp nhận người xa tới

Đất địa luyến thương khách lưu đày

Một cõi trăm năm chia để sống

Cùng nhau ai lại cũng như ai!

 

Đồ Ngông,

10/04/12.

 

 

 

* Tân Vạn.

 

Đã Tân mà lại Vạn lần

Hay là lò gạch quá chừng mọc lên

Gạch đinh, gạch lỗ lềnh khênh

Bán qua xứ Bắc, bán về xứ Tây

Ai dè môi trường không hay

Phải đành giải tỏa, lò nay đi rồi!

 

Đồ Ngông,

10/04/12.

 

 

 

* Tân…!

 

Bắt đầu Tân Vạn mà đi

Đi qua Tân Hạnh, đi về Tân Ba

Lại vô Tân Khánh la cà

Nhào qua Tân Hóa (Khánh), sẵn đà Tân An

Tân Long, Tân Hội lang chàng

Thả rong ta lại trôi về Tân Uyên

Tân Hòa ta lại huyên thuyên

Đến qua Tân Tịch, thì Tân “tịt” rồi!

Nhưng nay lại có Tân Thành

Mà chăng có thật là “Thành” “Mới” không?

 

Đồ Ngông,

10/04/12.

*Kim Chi School (Séoul-Hàn Quốc)



*Thơ Đó, Thơ Đây!     (tt)



*Everland        (Seoul- Hàn Quốc)

 

Bước vào khu vực Everland

Khung cảnh nào thua vườn địa đàng

Náo nức vui chơi người tấp nập

Tiếng cười tiếng nói lại vang vang.

 

“Ever” chẳng khác Disneyland

Đủ thứ trò vui của Đại-Hàn

Tiếng nhạc, tiếng loa chân vội bước

Cùng hòa sóng nhịp với âm vang!

 

Đồ Ngông,

10/06/2012.

 

 

 

* Kim Chi School.

 

Xứ Hàn có món Kim chi

Có riêng trường dạy giúp người chẳng quên

Ớt xay sền sệt màu tươi

Trét từng lá cải bó vào để chua

Thế mà dân chúng lại ưa

Phải chăng cũng đó da người đẹp hơn!

 

Đồ Ngông,

11/06/2012.

 

 

 

*Trang Phục Truyền Thống Hàn-Quốc.

 

Bước qua khu vực áo quần

Mỗi người chọn lấy bộ đồ mặc chơi

Đây nầy là cặp nhà quan

Đàng xa là những con người thương buôn

Trở về thời buổi xa xưa

Cùng nhau xúm lại, …hai.. ba.. chụp hình!

 

Đồ Ngông,

11/06/2012.

 

 

 

* Sân Bóng Đá 2002.

   (Seoul world cup stadium)

 

Chỉ là sân bóng ngày xưa

Ngày nay làm kiểng khách ưa tới nhìn

Một thời kỷ niệm lung linh

Hết ngày Khai Mạc, linh đình Ngày Sau (ngày Bế Mạc)

Bao nhiêu cầu thủ dàn chào

Khắp trên thế giới cùng nhau tranh tài

Kẻ thua thì lại buồn thay

Kẻ thắng thì lại vui, say ăn mừng!

 

Đồ Ngông,

11/06/2012.

 

 

 

* Bảo Tàng Dân Tộc Học.

 

Vào thăm trong Viện Bảo Tàng

Để nhìn thấy cảnh sống thời ngày xưa

Từ làng, từ xóm, vua quan

Từ nơi đám cưới đến mùa hội vui

Nữ trang, quần áo, thức ăn

Đến đàn, đến địch, đến làm kim chi

Thực là dân tộc đã ghi

Trên hình, trên ảnh “cái gì” Triều-Tiên!

 

Đồ Ngông,

11/06/2012.