*Chuyện Tào Lao 2. (tt)
Bây
giờ mọi cuộc đã xong rồi, Thỏ Em rất là ăn năn hối hận. Nhưng dù có ăn năn, hối
hận bao nhiêu đi nữa thì đất đai, gia sản cũng đã chẳng còn. Kể từ giờ phút nầy
và mãi mãi về sau, nó thực sự là người lang thang, không còn nguồn gốc nữa. Nhà
cha mẹ nó để lại cũng bị người ta chiếm mất đi rồi, thằng thỏ anh của nó cũng bị
chết thảm thương trong cuộc chiến để gìn giữ tài sản ấy. Nó hối tiếc lắm, nhưng
mọi sự đã rồi! Nó tự trách nó nông nỗi, thiếu suy nghĩ chính chắn. Nó cũng sáng
ra rằng: Vì nó khờ dại nghe lời ngon ngọt của người khác để nhảy vào chen chân
và cản bước của thỏ anh trong cuộc chiến giành lại gia sản của dòng họ nhà mình.
Người ta cứ mớm cho nó vì lý tưởng nầy, lý tưởng nọ đưa nó lên tận trên cao của
lý tưởng cao đẹp của một thời thanh niên để nó làm, mà bây giờ nó mới có thể hiểu
đó chỉ đóng ở vai trò tay sai. Thỏ anh cũng không khác gì cho lắm, thỏ anh cũng
cứ ngỡ điều thỏ anh làm, thỏ anh thực hiện đường hướng của một phe khác mà thỏ
anh cũng tưởng là làm cho nhân loại để đưa con người đến cõi tốt đẹp của lý tưởng.
Do
nơi lý tưởng người ta mớm cho mà nó không ngần ngại chống lại thỏ anh, cố giành
lấy phần gia sản mà người ta đưa cho nó mặc dù đó là gia sản của gia đình để lại,
và nó được hỗ trợ tận tình từ những thế lực khác để chống lại phe thỏ anh. Thế
là anh em nhà thỏ của nó lại tha hồ đánh nhau khiến cho cỏ cây tan hoang, họ nhà
thỏ khốn đốn nhưng nó và thỏ anh không cần biết chỉ đánh nhau vì lý tưởng, vì cái
toàn vẹn gia sản thôi. Nó đã không ngần ngại khủng bố, hình phạt nặng nề đối với
nhóm thỏ anh như là để cho cái lý tưởng của người khác chứ không là của nó. Không
thể ngờ được, anh em trong nhà không cùng nhau bảo vệ gia sản của mình mà lại
nghe lời xúi giục người ta và họ cứ thổi nó lên vì lý tưởng để rồi anh em đánh
nhau trối chết. Nó cứ nghe thỏ anh theo con đường tàn độc, nó càng cố gắng chống
lại, vô tình hai anh em nó càng ngày lại đi càng sâu vào hận thù hơn, đến đỗi
không thể chấp nhận lẫn nhau. Nó thề diệt anh nó, thỏ anh cũng hận thù thằng em
đáo để. Anh em nó đánh nhau với sự trang bị của những thằng bên ngoài từ gậy gộc,
dáo mác đến mọi thứ dữ dằn hơn nữa, chỉ có thịt xương và máu là của dòng họ nhà
nó. Người ta trang bị cho nó và thỏ anh với những hận thù không bao giờ nguôi,
thế mà nó và thỏ anh luôn hãnh diện lắm: Ta là phe chính nghĩa, thuộc đám quang
minh chính đại, là đám trừ gian diệt bạo mà chẳng bao giờ nghĩ mình chỉ là những
thằng tay sai chỉ đánh nhau cho những chủ nghĩa ngoại lai. Người ta làm anh em
nhà nó đánh nhau tan tác, đổ máu như sông, tan xương nát thịt và nhà cửa tan
hoang ra chỉ bằng những lời khích bác cùng khen ngợi!
Thỏ
anh trở thành kẻ thắng cuộc. Thỏ anh áp dụng những hình thức quả tàn bạo thực,
giống như đối với những kẻ thù thực thụ, muốn họ nhà em mình không bao giờ ngóc
đầu lên nỗi để không chống lại, hay đủ sức mạnh mà lật được thế cờ. Thỏ anh trấn
áp bằng sức mạnh mà nó có, nó loại trừ những thân nhân của thỏ em với quan niệm
là không tạo điều kiện cho giặc để giặc làm một cuộc nỗi dậy, lật đổ chính quyền.
Thỏ anh không nhân nhượng nhóm thỏ em, càng tạo nên thêm hận thù. Đám thỏ em chịu
không nỗi đành tính kế “dĩ đào vi thượng” để bảo toàn thân mạng và cuộc sống của
mình. Cũng đúng vào cơ hội, thỏ em đành xa lìa thỏ anh với sự căm hận trong lòng.
Từ khi thoát khỏi vòng kiềm tỏa của thỏ anh, thỏ em thấy mình cao hẳn lên, nên
trở nên ầm ĩ và khi nào có cơ hội thì phanh phui, lật xấu anh mình và kêu gọi mọi
người bao vây, khống chế cho chết người anh mà bao năm thù ghét. Không những thế
mà nhóm thỏ em lại vận động người ta cột trói anh mình lại, và mong cho thằng
chó sói đói mồi nuốt luôn đám anh mình cho rồi. Con chó sói thấy vậy thích lắm,
nó cứ lườm con mắt chờ cơ hội. Nó luôn cho người len lỏi vào bên trong giang sơn
của thỏ anh mà phá đủ mọi thứ, nó tìm thế bao vây thỏ anh, nó lừa thỏ anh vào
những điều mà thỏ anh phải im lặng mà vâng lời. Nó làm mãi, thỏ anh trở nên “như
người mất hồn” để thỏ anh giống như con rối, tay sai của nó. Với sức mạnh và sự
hung hãn của sói, thỏ anh khó mà phản kháng trở lại. Trong khi đó, qua lòng căm
hận thỏ em lại muốn sói giết anh mình cho rồi, hết đời cái thằng gian ác, cho bỏ
ghét.
Qua
sự căm hận thù ghét thỏ anh, thỏ em đã tạo bao nhiêu điều khó khăn cho anh khiến
anh không thể làm gì được, cộng thêm sự ngang tàn, nuốt sống người khác; thỏ anh
bây giờ đã chết cùng với tiêu mất tài sản của cha ông cho loài sói rình mồi; và
dòng nhà thỏ lại phải sống trong kiếp đời nô lệ như hơn ngàn năm trước đã bị làm.
Thỏ em trở nên ân hận, nhưng sự cũng đã rồi!
Lịch sử sang trang, thực tế không thể đảo ngược. Thỏ em tự cảm thấy rất
là buồn và tự ân hận không biết đến bao giờ!
Đồ
Ngông,
24/10/2013.
No comments:
Post a Comment