*Tào Lao Thế Sự 2. (tt)
Nó là một thằng mang tính
chất của một “quân tử Tàu” chánh hiệu. Nó to lớn lắm nhưng cũng nhiều gian xảo
không ít; chắc trên thế gian nầy không mấy người biết được sự gian xảo của nó,
họa may chỉ có dân tộc đã bị nó đô hộ, đè đầu cuỡi cổ cả ngàn năm mới thấm thía
những gì nó toan tính, hành động mà thôi; thế mà nó vẫn dùng nhiều mưu chước
qua mặt được và khiến cho dân tộc ấy bị nhiều đòn khốn đốn. Nó cũng giống như
những thằng lớn con, đầy đủ sức mạnh, tiền của rồi lớn lối không coi ai ra gì,
nó muốn nói gì thì nói, nó muốn giành gì thì giành, nó nói cái nầy là của tao,
chỗ nầy là chỗ tao đã “xí”, chỗ nầy tao đã chiếm từ thời xưa, thời xưa mầy đã
qui phục tao thì mầy đã là người của tao…Nó muốn quyền lực của nó bao trùm cả
thiên hạ, giấc mơ của nó là làm sao để cả thiên hạ ở thế gian nầy phải qui phục
với nó, như biểu tượng mà nó đã để: Bốn ngôi sao “quỳ” bên một ngôi sao lớn ở một
góc vì nó là “Thiên tử” và “tứ hải giai huynh đệ” hay là bốn phương “nam man, đông
di, tây nhung, bắc địch” phải được nó cai trị và lãnh đạo! Nó là ngôi sao Bắc Đẩu
để thiên hạ ngắm nhìn tìm con đường, phương hướng để đi. Trên cương vị ấy nó đang
thành hình những bước đường để thực hiện giấc mơ ngàn năm của dân tộc nó!
Thực ra nó khởi đầu chẳng
là to lớn lắm đâu, nó cũng từng cầm quân đi đánh và tiêu diệt rất nhiều dân tộc
và những dân tộc nhỏ đó đã tiêu vong vào nền văn hóa của nó; nếu chúng ta tìm
hiểu kỷ một chút về lịch sử thì nó là tổng hợp biết bao là dân tộc bị biến mất
theo dòng thời gian và trở thành máu thịt của nó, giống như nó ăn cơm uống nước
và những thứ đó biến thành chất nuôi sống cơ thể của nó giúp nó tăng trưởng. Nó
càng lớn thì nhu cầu ăn uống lại càng nhiều hơn và tham vọng của nó lại càng muốn
to hơn nữa. Điều ấy nó đã làm và đang làm bất cần là xưa hay nay, thời đại văn
minh hay là xưa cũ. Nó là con người đầy tham vọng như những chuyện Tàu ngày xưa
người ta đã viết ra. Những chiến thuật cổ đang được nó áp dụng trở lại để nhằm
thực hiện giấc mơ ngàn năm ấy. Để kích động người dân, nó triển khai thời kỳ đen
tối, bị người ta làm nhục, phanh thây nó, và bắt nó chịu nhiều nhượng bộ thiệt
thòi; nó bị mất những lãnh thổ vào tay vài đế quốc khác nhằm nuôi dưỡng lòng hận
thù và tự ái dân tộc để người dân của nó sôi sục mà luôn nghĩ đến tổ quốc, làm
nền tảng cho hướng đối ngoại trong tương lai. Nó chuẩn bị lâu dài theo câu “Quân
tử trả thù mười năm chưa muộn” như ông bà ngày trước của nó đã nói. Nó âm thầm
chờ ngày phục hận! Có điều nó hãy còn nhiều ấm ức là chuyện gì nó muốn nó điều
làm được cả, thế mà thằng Việt lì lợm đã sẩy khỏi tay nó sau hơn ngàn năm nó
chiếm đoạt, bây giờ nó phải làm mọi cách để thằng Việt sẽ phải là của nó và “là
nó” mãi mãi!
Tâm địa của nó đã như
thế mà trời cũng thương lại giúp cho nó nữa: Những thằng mạnh mẽ, ngang tàng đã
ngang dọc và xâm chiếm, cai trị được nó đến khi yếu thế bại vong lại biến thành
một phần của nó, cho nên nó lại càng phách lối, ngang ngược không ai bằng! So
ra trên thế gian nầy không mấy người to như nó, chỉ có thằng Ấn là có thể so sánh
với nó thôi! Thằng Ấn trước kia to hơn nó lắm chứ, nhưng xã hội thằng Ấn bề bộn
và không thực tế vì tôn giáo của nó ảnh hưởng vào đời sống quá mạnh cho nên thằng
Ấn phải bị xé lẽ ra vài mảnh nhỏ, trong khi nó tìm cách khống chế lại những lãnh
thổ ngày xa xưa đã qui phục nó để trở thành lớn. Lớn đã là có ưu thế mà được mạnh
nữa thì địa vị “Bá chủ võ lâm” không còn xa vời! Nó càng lớn thì càng phách lối,
không coi ai ra gì, người ta nói gì thì nói, nó muốn làm gì thì làm, nó dùng những
thế, cách để buộc người ta phải làm theo ý nó chẳng hạn như thằng Pháp muốn tiếp
nhà tu lừng danh, nó không đồng ý, thằng Pháp vẫn muốn tiếp, nó liền dùng áp lực
với những nhà đầu tư của thằng Pháp trên quê hương nó, khiến thằng Pháp phải đổi
ý. Còn đối với thằng Nhựt, nó luôn khơi hận thù từ trong dân chúng và nó cứ bảo
đảo đó là của nó, nó khiêu khích đủ thứ để thằng Nhựt kiềm chế không nỗi, khi xảy
ra chuyện nó sẽ đổ trút nguyên nhân cho thằng Nhựt. Cũng như đối với những thằng
yếu hơn nó cứ ăn hiếp, nó vẽ vòng lãnh thổ đến sát nách người ta rồi nó nói đó
là lãnh thổ của nó, nó ngang ngược xâm chiếm, lấn dần một cách từ từ khiến cho
thiên hạ nhìn thấy mà không thể lên án nó được. Nó đang thực hiện chiến lược “Tầm
ăn dâu”. Nó dùng dàn khoan để đánh một trận mặt nổi, khiến thế giới ồn ào, khiến
cho đối thủ hao công đối mặt, nhưng thực tế nó lại âm thầm tiến nhanh việc xây
dựng những căn cứ, hoàn tất những khu vực, những cứ điểm quan trọng mà nó chiếm
của người ta, ai có nói gì thì nó nói đó là lãnh thổ của nó, thì thiên hạ cũng
phải im miệng! Nó “lấy nổi để dụng chìm”, nó “dương tây để kích đông”! Âm mưu của
nó là gì? Nó muốn vươn sức mạnh ra thế giới thì con đường độc nhất trong hiên tại
phải đi về phía nam, vì vành đai phía đông nó đều đụng với những nước mạnh hoặc
đụng tới quyền lợi có thỏa ước an ninh với nước mạnh nhất, chỉ có con đường phía
nam là dễ thôi vì thằng Việt vốn là đàn em của nó, đôi khi nó xem thằng Việt như
là “đứa con hoang đàng” của nó, nên nó phải dạy cho đứa con ấy phải biết vì ý
nghĩa của “đại cuộc” của một chủ nghĩa quốc tế. Nó nương vào chủ nghĩa ấy để thực
hiện giấc mộng “Bá chủ” của nó, thằng Việt là con cờ của nó đã bao nhiêu năm. Nó
được như bây giờ cũng nhờ vào sự lợi dụng xương máu của thằng Việt. Thằng Việt
tan hoang nhà cửa đất nước chỉ để xây dựng vị thế và thực hiện ý đồ thoát khỏi
sự bao vây của nó đối với thiên hạ và tiến bước lên một chỗ đứng như ngày nay.
Bây giờ nó phải ức chế thằng Việt, để thằng Việt phải trở thành xương máu của nó
và từ đó nó mới khống chế được một vùng rộng lớn ở phía nam. Có thế thì vị thế
của nó đối với thế giới sẽ thành quan trọng nhất thiên hạ, đồng thời nó mới có
thể giản dân của nó ra những nơi có dân chúng ít hơn. Lúc ấy thì thằng Ân, thằng
Nga, thằng Mỹ chẳng ăn nhằm gì với nó cả! Và rồi thế giới nầy sẽ là của nó, nó
sẽ thực hiện được “giấc mộng” ôm cả thế giới vào vòng tay. Lúc đó thằng Nhựt,
thằng Âu sẽ biết tay nó, nó sẽ trả thù được những mối hận ngày xưa! Nó đúng là
một “Quân tử Tàu” trả thù mười năm chưa muộn, chỉ tội nghiệp thằng Việt khi thằng
Việt vẫn chưa được sáng mắt ra!
Đồ Ngông,
28/09/2014.
No comments:
Post a Comment