Thursday, August 17, 2017

*Vịnh Thơ Ngông.



*Khích Bác.     

Có kẻ thường hay khích bác người
Muốn người "nổi trận" để coi chơi
Đôi khi đứng thủ ngoài vòng chiến
Đợi lúc người suy "đoạt món lời".

Có người thấy "Tưởng thế cô đơn"
Dùng trí đa mưu khích bác người,
Sẵn tánh anh hùng, người "nổi máu"
"Con cờ lợi dụng" khác gì hơn!

Lại lũ hèn kia chẳng dám làm
Đem lòng xui giục đứa lòng tham
Tham danh, tham vọng, tham tiền bạc
Mắc phải mưu thâm, thay hắn làm!

Ôi đời! sao lắm người gian thế!
Chỉ muốn mượn người để lợi ta
Lời ngọt, ý thâm luôn thúc đẩy
Lợi là y, chết lại là ta!

Đồ Ngông,
25-4-02.



 
*Ông Là Ai?    

Hỏi vậy, nhưng tôi đã biết rồi
Vì ông chưa tới, đã mùi hôi
Hầm cầu ông khuấy, vương hơi khói
Nhà cửa ông châm, lửa bắt mồi.
Cứ tưởng đem tài ra góp sức,
Ai ngờ nhân cách hóa ra tồi.
Ông về xem lại bao kinh Phật,
Kinh Thánh từng trang hối lỗi thôi!

Đồ Ngông,
12-08-02.

 

*Ông Là Gì?   

Ông tưởng dân ta: "Một lũ ngu?"
Tha hồ ông quậy đến chổng khu,
Hội đoàn ông móc ra từng lão,
Một nhóm người khen lại chống dù.
Lãnh đạo tinh thần ông chẳng kể,
Dân đen, viên chức coi như mù.
Tha hồ ông múa gậy vườn hoang,
Chỉ tội dân ta tại xứ người.

Đồ Ngông,
12-08-02.

 


*Vịnh Thơ Ngông.

Ngồi buồn viết bậy mấy thơ ngông,
Lấy chữ, danh từ chất khoảng không
Phản kháng, xấu người cùng xấu nết,
Xuôi theo, đẹp bóng lẫn đẹp lòng.
Tài hèn sức kém nên đôi chút,
Sự lớn, đời to cũng khó mong.
Thơ vạch thói đời bao cái xấu,
Quét người lại quét cả thằng ngông!

Đồ Ngông,
14-08-02.



No comments:

Post a Comment