Saturday, September 9, 2017

*Ông Quá Tôi!



*Thì Ra Thế! 

À thế!... Thì ra... Đã hiểu rồi!
Vì sao ông mãi muốn "chơi" thôi.
Đám người dơ bẩn trông gay mắt,
Một lũ khoe khoang lại quá tồi.
Bởi vậy, ông đeo cho tới đích,
Dù rằng người bảo bỏ cho rồi.
Nhưng ông có quét thì nương nhẹ,
Đừng quét "đùng đùng" gãy chổi thôi!

Đồ Ngông,
12-08-02.

 


*Ông Quá Tôi!   

Ông muốn thì tôi cũng muốn thôi!
Dẹp đi rác rưởi đẹp cho đời.
Đường ông có khác tôi đôi chút,
Sức khỏe ông còn khỏe quá tôi!

Nai lưng, ông vác chổi hơi to,
Thịt bắp vai u, ráng sức bò
Đừng cố, quá chừng coi đuối sức,
Không thành, chúng sẽ mỉa cười cho.

Thân tôi sức yếu, nhờ thơ thôi!
Thơ chửi đời chơi, gởi mọi người
Chổi hóa thơ, thơ thành bó chổi,
Quét đời, cứ đọc quét đời chơi.

Nhân thế, trên gian lại lắm người,
Không từ, chẳng bỏ những tanh hôi,
Ma vương, quỷ sứ, Sa Tăng loại...
Càng khuấy đời dơ, bẩn quá thôi!

Lỡ lúc sanh ra gặp phải thời
Đứng nhìn! Thì khó ngó coi chơi!
Nếu ai cũng vậy thì càng tệ
Tôi hóa thành ngông! Ông quá tôi!

Đồ Ngông,
14-08-02.



*Gian Ngoa.     

Thủ đoạn gian ngoa, hắn đã rành
Tiền vô trong túi, lẫn ôm danh
Dựa người, nương thế thừa cơ hội,
Danh lợi về ta: Sự đã thành.

Chuyện xấu, hắn làm ai có biết
Khéo che hơn kín miệng con người.
Thằng nào dại dột thì cam chịu,
Chẳng lỗi do ta ở chỗ nào.

Bạn bè cẩn thận với thằng gian,
Chẳng kể gì ai, chẳng ngó ngàng,
Chẳng nghĩ ơn sâu, cùng nghĩa nặng
"Phụ người, (hơn) người phụ": Một thằng gian!

Đồ Ngông,
17-08-02.



*Phách Lối.    

Dương dương tự đắc giống gà nhà
Như thể trong đời chỉ có ta
Danh giá, gia phong vang một cõi
Người đời thế tục cũng phương xa.
Trên trời, dưới đất y là rốn,
Tả hữu không gian giữa lại nhà.
Nhân thế đã rằng: "Thằng phách lối"
Tưởng rằng nó khác, cũng "đồ" ra!

Đồ Ngông,
17-08-02.






No comments:

Post a Comment