Thursday, March 29, 2018

Giả!



*Chú Cuội

Cuội ơi, sao giữ gốc đa
Để trâu ăn lúa gọi cha ời ời!   (ca dao)
Sao không cưỡi dạo khắp nơi
Nhìn trong dương thế, cuộc đời đông vui
Làm chi mà phải ngậm ngùi
Xuống đây nhập bọn, nếm mùi trần gian.



*Trung Thu Hỏi Chị Hằng


Em hỏi chị rằng: Chị có buồn không?
Hàng tỉ năm chị đẹp cứ chưa chồng
Tại sao chị lại ưa như thế,
Chị ở một mình, chị có buồn không?

Chị ơi! Mỗi năm em cứ nhìn trông chị
Vào giữa mùa thu, ngắm chị cười
Chị tròn vành vạnh, ánh sáng mềm luôn tỏa
Em cứ tưởng rằng: Nụ cười chị thật tươi!

Chị Hằng ơi! gọi "chị" chị có buồn không?
Hàng tỉ năm nhân thế mong chị có chồng
Cớ sao chị lại đi đơn lẽ
Trong suốt hành trình, chị lại thấy: Có buồn không?


 
*Trung Thu

Nghĩ thương chú Cuội vô cùng
Tỉ năm bên cạnh chị Hằng dửng dưng
"Tội" gì nặng quá không chừng
Gốc đa cứ giữ, chị Hằng nhởn nhơ
Hèn chi Cuội đúng Cuội khờ
Tỉ năm riêng cõi, chị Hằng cũng không
Hai người lại chẳng chung lòng
Hèn chi chú Cuội, chị Hằng đơn côi
Mỗi người riêng một góc trời
Tỉ năm lẽ bóng, tiếng cười thế gian.
Cho nên cứ mỗi từng năm
Mùa thu thiên hạ nhìn trăng, lắc đầu!



*Gởi Chàng Thủy Tinh

Thủy Tinh bỗng nỗi cơn khùng
Bàng dân ta thán, các vùng nước dâng
Sá gì chỉ một Mỵ Nương
Bao nhiêu dân chúng, người thường khổ đau.
Mùa màng của cải, hoa màu
Chìm trong biển nước, xiết bao nhọc nhằn.
Tại mình mà chẳng biết thân
Đã ra bê trễ, mất phần vợ con
Lại còn sân hận dập dồn
Gieo thêm tang tóc, tai ương khó lường
Hai người chỉ một Mỵ Nương!



*Ông Hà-Bá

Nhân gian cứ gọi tên: Hà-Bá
Coi nước, coi sông nguồn lạch cả
Một cõi giang sơn, ngài quán xuyến
Ngàn nơi lãnh địa, ông bương bả.
Thiếu con thiếu vợ, nhiều buồn bực
Không bạn không bè, lắm vất vả
Lắm lúc nỗi sùng (giận dữ), ông thả (dâng) nước
Thế gian lắm người tiêu tan cả!



*Vận Nước

Mỗi năm bão lụt cứ dăm lần
To nhỏ không chừng, lại khổ dân
Thời vụ, mùa màng trong biển nước
Nhân gian, tài vật bị sông dâng.
Công lao hạn mã bao ngày cũ
Sức lực tiện tằn những tháng năm
Vận nước, khung trời, dân tộc ấy
Trời rèn, thử lửa, đất xoay vần!



*Ông Trời


Ông Trời ăn ở bất nhân
Thiên tai bão lụt người dân khốn cùng
Ông Trời bỗng nổi cơn khùng
Sóng to gió lớn cuốn tung cửa nhà
Ông Trời chẳng nết khi già
Gieo bao tang tóc khóc la cho người
Cuộc đời thiếu hẳn vui tươi
Vì Trời hạn hán lại thời lầm than!



*Giả!

Đạo đức đây nầy ta một bụng
Nói năng hiền thục chưa rơi rụng
Oang oang đức độ luôn nhuần nhuyễn
Lấp lửng ngôn từ chưa lúng túng
Ngoại diện có thừa riêng đạo mạo
Nội tâm không thiếu niềm nhân dụng
Bên ngoài được dáng thì ăn chắc
Giả, thiệt cuối hồi: Sai với đúng!

Đồ Ngông.



No comments:

Post a Comment