Monday, July 23, 2018

*Đứng Chựng!


Tôi đứng chựng mười năm
Mười năm tôi đứng chựng
Tôi bước ra khỏi dòng chảy của con người,
Trèo lên đỉnh cao mà đứng
Đứng nhìn thiên hạ cứ mãi qua đi!
Tôi tưởng tôi lên đỉnh cao là hơn cả
Và nghĩ rằng: Ta giống một thiên thần
Vị thiên thần với tất cả quyền năng
Điều khiển cái xã hội xô bồ, xô bộn dưới kia
Trở thành cái trật tự đầy ổn định
Và công bằng, tiến bộ, giống hẳn một Thiên Đường!
Nhưng chuyện đời
Không lạ!
Nói một đàng, nhưng chuyện làm lại chẳng xong
Lý thuyết là mơ, thực hành là thực
Chưa kể chi là chuyện ân oán, hận thù
Sự bực tức tạo nên điều phản ứng.
Mọi rối rắm lại xảy ra
Tôi tối tăm mặt mũi
Luôn tìm đường giải quyết cho xong
Nhưng càng áp bức lại càng thêm nội loạn
Càng chuyên quyền thì lại khiến kiêu căng
Tôi đối tôi mệt mỏi cả rồi
Tôi bước xuống để cho lòng thơi thả
Nhưng tôi lại vào vòng cuốn chơi vơi
Vì tôi đã lâm vào nơi lạc hậu
Người thời tôi đâu mất tự lâu rồi
Tôi lủi thủi, đi phía sau cùng buồn tủi!

Đồ Ngông,
22/07/2018.



No comments:

Post a Comment