“Tản
mạn” theo cái hiểu của người viết là viết thoáng qua, viết lung tung với cái biết
cùng cảm hứng của mình; chứ không nhất thiết phải theo sách vở, dẫn chứng bằng
những bằng chứng mà khoa học, hay người ta đã kiểm chứng, chứng minh. Vì thế mà
người viết, tức là Ngông tôi, đầu năm này cũng “bày đặt” tản mạn vài ý nghĩ chơi
cho vui trong chuyện “khai bút” như người xưa đã làm.
Từ
khi còn nhỏ Đồ Ngông đã nghe nói về mùa Xuân, nhưng trên quê hương Miền Đông
Nam Bộ làm gì có bốn mùa để biết về mùa Xuân, nên mình cứ tưởng tượng theo sách
vở hoặc các kiến thức đã học trong nhà trường. Để rồi về sau cũng hiểu được các
mùa theo vị trí của Trái Đất trong quỹ đạo quay quanh Mặt Trời, thay thế cho cái
kiến thức dân gian là do “Ông Trời” làm. Các kiến thức học được cũng chỉ làm
cho mình hiểu và giải thích được hiện tượng của Trời Đất qua cái nhìn của khoa
học chứ cũng chưa là thực tế, dù trên đất nước ở miền Bắc và Bắc Trung phần có
sự khác biệt về Bốn Mùa. Nhưng trong thời gian chiến tranh, đất nước chia đôi
thì làm sao để tìm hiểu về thực tế; mà nếu có thể thì cũng chẳng ở suốt năm để
biết rõ được bốn mùa như thế nào!
Khi
Thầy Doãn Quốc Sĩ đi Mỹ về có viết cuốn sách nhỏ về “Thần Thoại và Ca Dao” lưu
hành trong Trường Sư Phạm Sài Gòn, Ngông tôi lại thích về chuyện Thần Thoại Hi
Lạp mà Thầy đã thu gọn viết vào trong quyển sách. Khi đọc các mẫu chuyện ấy, tôi
lại thán phục người Hi Lạp cũng như nền Văn Minh của họ. Họ đã có các câu chuyện
Thần Thoại sát với cuộc sống con người, cũng như giải thích các hiện tượng theo
trí tưởng tượng thật là thú vị. Nó không như mấy chuyện trong vài Tôn giáo đã
thêu dệt, đôi khi Ngông tôi lại nghĩ, chuyện Thần Thoại Hi Lạp có lẽ còn hay hơn
là chuyện kể trong tôn giáo nữa. Riêng về câu chuyện các mùa, Thần thoại Hi Lạp
đã lấy những sản phẩm có trong mùa để trang trí cho vị Thần ấy mà thần mùa Xuân
được trang bị bằng các hoa rực rỡ.
Đến
khi lang thang, ăn nhờ ở đậu trên “Quê Người”, Ngông tôi được định cư nơi có bốn
mùa rõ rệt nên những kiến thức ngày xưa lại trở về. Trí óc bắt đầu làm một cuộc
phân tích, giải thích theo các sự kiện khoa học mà ngày xưa đã học, lẫn cái nhìn
qua câu chuyện Thần Thoại Hi Lạp cung cấp. Từ đó Ngông tôi đã ghi chép và đặt để
tản mạn trong các văn, thơ của mình để làm nguồn vui cho mình, cho người. Vì vốn
dĩ mình chẳng có khả năng nào về văn thơ, nhưng cái điều lạ “bất chợt” lại hiện
ra khiến Đồ Ngông tôi lại có thể viết văn, làm thơ bất đắc dĩ, nên Ngông tôi
coi các việc làm nầy như là “chia sẻ” cho nhau cái điều mà “Trời” đã ban cho Ngông
tôi vậy!
Nói
đến mùa Xuân tức là nói đến một mùa sinh động đầy sức sống của thiên nhiên, một
mùa mà mọi cây cối bừng lên đâm chồi nẩy lộc, tạo một màu xanh tươi mát, mơn mởn
khắp nơi; để rồi từ đó các chùm hoa được sinh ra và nở rộ. Hoa nở từ dưới đất
cho đến trên cây, từ đồng bằng lên triền núi, đâu đâu cũng thấy hoa nở (tất nhiên
hiện tượng thiên nhiên nầy chỉ xảy ra ở những nơi có bốn mùa, chứ không ở những
vùng nhiệt đới hay xích đạo), khiến lòng người cũng rạo rực, phấn khích hơn sau
một mùa đông lạnh lẽo, phải rúc mình co ro trong nhà mà nghe cái lạnh thấm vào
da thịt. Thêm vào đó, sinh vật năng động trở lại, muông chim ca hót tưng bừng tạo
nên một khung cảnh đầy màu sắc, vui vẻ. Một sự hồi sinh vĩ đại trong thiên nhiên,
bắt đầu cho một chu kỳ mới của một năm.
Và cũng theo sự biến đổi của thiên nhiên: Tuyết
tan, nhiệt độ ấm dần lên, đất trở nên ẩm ướt, người ta đi vào vụ mùa, cấy trồng
những cây lương thực cung ứng cho đời sống hàng ngày và nhu cầu thiết yếu. Có
thể do sự mừng cho một chu kỳ mới ấy mà người làm một cuộc “ăn mừng” vào “tiết”
trời đẹp đẽ. Từ một vùng miền, rồi phổ biến ra đến một khu vực rộng lớn, ảnh hưởng
lẫn nhau, cùng nhau thực hiện những ngày “Tiết” trời thay đổi ấy mà người Việt
mình thường hay gọi là “Tết” chăng!
Đồ
Ngông tôi lại còn thắc mắc thêm nữa là: “Tại sao người Campuchia cùng người Thái,
Lào ăn Tết khác với người Việt Nam? Hay chăng: Tại người Việt mình ảnh hưởng nền
văn hóa của người Trung Hoa giống như Nhật Bàn, Hàn quốc nên “Ăn Tết” thường giống
nhau. Còn người Thái, người Lào, Campuchia họ lại giống nhau vì thời tiết ở những
nơi đó khác. Họ mừng một “Vụ mùa” mới với những cơn mưa ướt đất hay nước đến để
họ có thể canh tác trên ruộng đồng, bắt đầu cho một năm “Lương Thực” khác mà người
miền nam hay gọi là “Lễ Xuống Đồng”, giống như có một hôm xem trên truyền hình Đồ
Ngông tôi được thấy ở cái nơi nào đó thuộc xứ Âu Châu người ta đã làm một lễ “Xuống
Đồng” với những chiếc máy cày cày những luống đầu tiên khởi đầu cho một “Vụ Mùa
Mới” sau bữa tiệc ngoài trời!
Trong
cuộc sống con người trên trái đất, người ta đã quá chịu nhiều đau khổ và vất vả
vì mưu sinh, để rồi người ta lại mong ước được sung sướng, hạnh phúc, nhiều thuận
lợi…Từ đó, mà gần như mọi câu chúc an lành, hạnh phúc, vui vẻ… được gởi đến cho
nhau nhất là trong giai đoạn bắt đầu cho một chu kỳ thời tiết mới. Nhưng “chúc
tụng” là một chuyện, mà thực tế là một chuyện khác! Thôi thì, cứ chúc nhau đi để
mang được một niềm “hi vọng”. Hi vọng để mà sống, giống như Thần thoại Hi Lạp đã
đề cập đến chuyện nàng Pandora chỉ kịp đóng nắp hộp lại để rồi chỉ giữ được cái
“Niềm hi vọng” mà thôi!
Và
cũng theo đó, mà những điều “mê tín dị đoan” đầy dẫy được truyền ra khắp thế
gian trong mọi dân tộc với những “lòng tin” khác nhau: Nào là con “kỳ hưu” ăn vào
không “ỉa ra”, nào là “cây tiền, cây phú quý; nào là con số nầy may mắn; hoặc màu
nầy thích hợp, màu nầy không? Và chung quy nơi nào người ta “vất vả” mưu sinh
nhiều chừng nào thì người ta lại càng hi vọng và “dị đoan” nhiều chừng nấy.
Đấy
chẳng qua là “sự yếu đuối” của con người, của một loài “sinh vật đã từng có trí
khôn”!
Đồ
Ngông,
16/06/2019.
Lời
Tâm Tình:
Theo
lẽ bài nầy được hoàn tất từ sau bài thơ “Chúc Tết Xuân Kỷ Hợi”, để gọi là “Khai
bút” vui chơi trong năm mới. Nhưng vì máy vi tính đã “bị hư” đành phải chịu cho
đến bây giờ. Hi vọng Đồ Ngông tôi sẽ được “đóng góp” thêm nhiều ý, chuyện tào
lao trong cuộc sống đến cùng quý vị bạn đọc để chúng ta cùng nhau “ngẫm nghĩ”sự
đời. Thân!
No comments:
Post a Comment