Một hôm Thông hỏi
tôi muốn đi đến Hội ICRA không? Tôi hỏi lại: Đi có chuyện gì không? Thì Thông
cho hay là nghe vài người nói ở Hội ICRA có thông báo những ai muốn kết bạn với
người Úc thì đến đó ghi tên, ấy mình đi đăng ký để có người Úc kết bạn giúp mình
học Anh Văn hoặc họ có thể giúp mình được nhiều vấn đề, sẵn kiếm thêm vài áo ấm
để mặc vào mùa Đông sắp tới. Quả thật Thông rất thông minh, nhạy bén và lau lách
mà tôi không thể sánh kịp! Thế là tôi và Thông cùng nhau đi đến Hội nhờ chị Quyên
đưa tên vào danh sách Kết Bạn. Ở đây tôi tìm được thêm cái áo len đan để mặc vào
mùa Đông, quần thì không có cái nào vì thường là quá lớn hay lưng không vừa.
Thời gian bây giờ
chúng tôi bận rộn thêm vì vừa có lớp Đời Sống Mới, lại thêm lớp học Anh Văn cùng
làm bài tập nên tôi không còn nhiều thời gian rỗi rảnh để nhớ về vợ con nhiều nữa,
nhưng nếu mà có nhớ thì cũng chẳng làm được gì nên thôi đành gát qua một bên, đợi
khi nào có thư tới sẽ tính sau. Tính ra tôi gởi thư về cho gia đình cùng ba má
tôi hơn tháng rồi mà chẳng có tin tức gì. Tôi dự trù nhờ địa chỉ gởi thư của chị
Yến hay Trọng để gởi thư lần nữa xem sao?
Hôm tối Thứ Bảy,
Trọng vào thăm tôi với Thành và đem cho vài gói thuốc hút Winfield đỏ để hút chơi.
Ngồi nói chuyện hồi lâu, Trọng nói: Thôi để tao kiếm nhà cho tụi bây ra ngoài ở
để cho đỡ chi phí, chứ ở trong nầy lâu sẽ không có dư đâu thì lấy đâu mà gởi về
gia đình. Trước khi đi về Trọng cho hay: Ngày mai tao rảnh, tao sẽ chở Bà Yến với
tụi bây đi “second hand” Elizabeth chơi. Khoảng 7 giờ 30 tao sẽ đến, tụi bây đợi
tao nhe!
Đúng 7 giờ rưởi,
Trọng lái xe với chị Yến đến, chúng tôi cùng đi. Trọng nói: Mình đi secondhand
như vầy là hơi trễ đó, tụi Tây nó đi sớm lắm, secondhand vừa mở cửa là nó đã nhào
vô liền cho nên tụi nó mua được nhiều đồ còn tốt, còn mình đi trễ thì đồ tốt không
còn, nhưng mà mình đi chơi nên không cần phải đi sớm. Nay tôi có để dành được
chút ít tiền nên có thể mua được vài thứ, nhưng cũng không biết mua cái gì bây
giờ. Đi chơi lang thang theo các dãy bán hàng, có gian bày ra trên mặt đất, trên
nilông hay các sạp hoặc chiếc bàn. Có người bày bán không nhiều, Trọng nói: Tụi
Úc bán ở secondhand giống như một thú vui chứ mầy coi bán như thằng nầy, Trọng
chỉ chiếc bàn với vài món đồ trên đó, thì nó kiếm được mấy đồng mà vô cửa thì
phải tốn cả chục đồng rồi mà tốn luôn cả một buổi bán ở chợ nữa. Tôi học được cái
nhận xét đó của Trọng! Đến gian hàng bày bán quần áo cũ, tôi thấy có chiếc quần
din hiệu Levi’s màu kem còn khá tốt với dính sơn một bệt, cỡ vừa với tôi. Trọng
nhìn và cầm lên đo thử cho tôi: Vừa à mầy, mua được đó. Chiếc quần giá 2 đô. Trọng,
Thành cũng mua được vài món đồ. Trong lần đi nầy Trọng gặp nhiều bạn bè nên khi
lên xe đi về Trọng nói: Cứ muốn gặp người quen thì cuối tuần đi chợ secondhand
thì có thể gặp, vì đa số muốn đi chơi cho thoải mái mà gặp cái gì mình cần thì
mua, dù là đồ cũ nhưng vẫn còn xài được, chứ mua đồ mới mắc quá thì mua gì nỗi!
Vừa về đến phòng
thì Bác Vỹ, Bác Phương cũng mới vừa về đến. Hai Bác cho hay là bữa nay đi chợ
biển. Tôi nghe hơi lạ: Gì là chợ biển? Bác Vỹ nói họ kêu là chợ biển vì nó bày
bán gần biển, chỗ đó bán phần lớn là cây trái, rau cải, nho táo, quít, cũng đông
lắm! Nghỉ ngơi hồi lâu lại đến giờ ăn trưa, Bác Vỹ, Bác Phương, tôi Thành cùng
kéo nhau lên căng-tin.
Về phòng tôi chẳng
biết gì để làm lại muốn viết thư về cho gia đình, nhưng nhớ lại thư mình gởi đi
không biết có đến được hay không, mà bây giờ gởi nữa thì thư sẽ như thế nào,
nghĩ xong lại đành thôi! Thôi cứ chờ chừng nào nhận được thư từ bên nhà sẽ tính
sau. Tôi lại lấy những bài Tiếng Anh ra mà xem lại và ngủ quên không biết từ lúc
nào.
Khi Bác Vỹ gõ cửa
rủ đi ăn chiều thì tôi mới bừng tỉnh dậy! Dù mỗi bữa ăn cũng chọn món thay đổi,
nhưng mãi thì cũng ngán, nhưng đâu có món nào khác hơn. Ăn xong thì Liêm, Kim kêu
tôi tới bàn để nói chuyện vì có cặp vợ chồng nào đó từ bên ngoài vào muốn tìm
người chia phòng, rủ chúng tôi đến nhà chơi cho biết.
Cặp vợ chồng ấy
qua trước cũng vài năm, họ mướn nhà gần hãng Coca, họ nói nhà có dư hai phòng
muốn tìm người chia phòng để được nhẹ tiền chi phí. Sau khi hội ý tôi và Kim,
Liêm lên xe của họ để họ đưa về nhà. Xe chạy trong đường phố qua nhiều đèn
xanh, đèn đỏ khá lâu, cuối cùng họ chạy qua hãng Coca rồi quẹo vào đường nhỏ bên
phải. Tôi nhớ mang máng lúc mới đến Úc anh An cũng đưa chúng tôi về nhà theo hướng
nầy, nhưng còn đi xa hơn đôi chút để đãi chúng tôi một bữa cơm trưa. Sau bữa đó,
khoảng chừng mười ngày sau nghe người khác cho hay anh An ấy tối vào hãng làm
thì bị tai nạn hư bàn tay làm cho tôi có nhiều ray rứt: Không biết chúng tôi đem
đến cái xui cho anh ấy hay là tại định mệnh của anh ấy là như vậy! Nghe tin nhưng
chúng tôi chẳng biết làm gì và không có phương tiện nào để hỏi thăm!
Anh chị Hai Nở là
người vui vẻ, niềm nỡ kể chuyện cho chúng tôi nghe về chuyện vượt biên, ở trại
tị nạn và những chuyện đi làm trên farm, rồi đến chuyện cái nhà mướn nầy cùng vị
trí gần city, thuận tiện cho việc đi học. Nhưng có một điều anh chị quảng cáo về
cái nhà lẫn vị trí nhiều quá, khiến chúng tôi hỏi nhỏ nhau “Thấy thế nào?”. Sau
cùng, chúng tôi không trả lời dứt khoát mà chỉ: “Để chúng tôi bàn tính rồi sẽ
trả lời anh chị sau”! Khi anh chị đưa chúng tôi về đến trại tiếp cư Pennington,
chúng tôi quyết định: Thôi, không ở đó, thứ nhất nhà trần cao quá quá lạnh, hai
là chúng tôi không biết như thế nào mà hai ông bà quảng cáo quá khiến chúng tôi
chùng bước chẳng biết có vấn đề gì không! Thôi để từ từ hãy hay!
Vào ngày Thứ Hai,
ngày học đầu tuần, thường cô Helena cho vài người trong chúng tôi kể về những
việc làm cuối tuần để sự quảng diễn tiếng Anh như thế nào, trước khi bắt đầu
cho bài mới. Tất nhiên trình độ của mỗi người mỗi khác, nhưng sự chênh lệch không
mấy nhiều vì chúng tôi được trắc nghiệm và phỏng vấn do các Thầy Cô từ trước trước
khi xếp lớp. Nhưng đối với riêng tôi tôi thấy mình nghe chưa tốt lắm: Có nhiều
câu hỏi tôi không thể hiểu được nhanh và trả lời hãy còn chậm chạp, đôi khi hãy
còn ngớ ngẩn vì chưa hiểu được nghĩa của câu hỏi đến khi bạn bè nhắc và dịch dùm.
Thực sự đối với tôi, học cái gì cũng đều gặp khó khăn do nơi trí nhớ của tôi khá
kém, đôi khi tôi tự nghĩ: Tại sao mình lại học được đến trình độ mình hiện có,
khi mà trí nhớ tồi tệ đến thế ấy! Ngày nhỏ một bài học thuộc lòng ngăn ngắn tôi
cũng phải học đến hai mươi lần mới thuộc. Còn bài hát thì không bài nào tôi thuộc
được trọn bài cả ngay đến bài Quốc Ca là bài mà thường xuyên trên đầu môi, cho đến
giờ nầy tôi không nhớ được hết, thật là lạ kỳ! Ngày tôi học đàn, mỗi lần tập là
tôi phải lấy bản nhạc lần mò theo từng nốt nhạc, cho nên tôi không thể đàn khá được!
Biết như vậy tôi cố gắng tìm nhiều phương pháp để luyện trí nhớ, nhưng vẫn không
có phương pháp nào hiệu quả. Thôi thì nhớ được bao nhiêu thì nhớ! Cho nên vấn đề
học ngoại ngữ của tôi có nhiều gian nan. Từ ngữ học thì nhiều nhưng nhớ chẳng được
bao nhiêu, cho nên “bị còi cọc”, từ ít thì không hiểu được câu hỏi và thiếu vốn
để trả lời nên tôi thường hay bị “lựng khựng”, nhưng làm sao bây giờ! Từ đó, tôi
quyết không học chăm chú vào từ ngữ nữa, tôi chỉ đọc thường xuyên để tự nhiên
nhớ được chữ nào hay chữ đó, vì có học cho lắm thì cũng là hoài công!
Vào giờ nghỉ giải
lao, Thông đến bên tôi, Kim, Liêm cho hay là ngày mai nó sẽ dọn ra ngoài ở
chung với gia đình người bạn, nhà người bạn nầy có phòng dư cho “Share” (chia
phòng) cho nhẹ chi phí, Chúng tôi “mừng” cho nó. Trong cuộc sống tị nạn nầy nó
tiến được thêm một bước nữa. Thông lau lách, giỏi dắn cho nên nó đi trước chúng
tôi nhiều giai đoạn. Tôi thán phục Thông vì khi đi “vượt biên” nó đã chuẩn bị đầy
đủ hồ sơ để bảo lãnh cho gia đình khi vừa đặt chân lên xứ người. Còn tôi, bây
giờ phải đợi mà không biết đến khi nào?
Lớp học “Đời sống
mới” do anh Y phụ trách đã xem như tạm đủ để cung ứng cho chúng tôi về những cách
ứng xử sao cho đúng, cũng như hiểu cơ bản về đời sống ở Úc, còn những gì tiếp
theo thì anh cho biết chúng tôi nên để ý
cũng như học hỏi thêm từ những người tới trước và nếu có thể hỏi thêm những
người Úc nếu sau nầy chúng tôi có dịp thân quen với họ. Rồi chúng tôi cùng uống
cà phê, nước trà, ăn bánh để kết thúc khóa học và anh căn dặn nếu có cần gì về
vấn đề di trú, làm hồ sơ bảo lãnh thì đến gặp anh hay cần gì cứ hỏi, nếu anh biết
thì anh sẽ giúp cho.
Rồi lại thêm, ngày
nọ Báu cho hay có ông Úc kết bạn đến phòng ở của nó thăm viếng theo kế hoạch kết
bạn từ Hội ICRA, Ông ấy hẹn Báu hai ngày sau sẽ đến thăm nữa. Báu rủ bạn bè đến
cho vui vì một mình Tiếng Anh cũng không đủ để trò chuyện, nhờ đến nhiều người để
mỗi người một câu cho cuộc gặp gỡ thú vị hơn và không nhạt nhẽo.
Thời tiết trong
khoảng thời gian nầy càng đi vào mùa Đông, tôi bắt đầu nghe lạnh nhiều. Ở phòng
vào ban đêm thường phải mở lò sưởi lâu hơn. Khi đến lớp học vào ban sáng cũng
phải mở sưởi trước cho lớp học đủ ấm, rồi tùy theo lúc mà tắt sưởi hay mở tiếp
tục. Tiếp xúc thường thì sự nghe tiếng Anh của tôi có khá nhiều tiến bộ, nhưng
vẫn còn quá chậm chạp hay là tại vì tôi nóng lòng chăng? Có ngày đi lên căng-tin
ăn uống chúng tôi phải nhanh nhẹn đi để rút bớt thời gian chịu lạnh bên ngoài, đi
vội vàng mà chúng tôi gọi đùa là “giống như chạy giặc”!
Nguyên Thảo,
08/01/2020.
No comments:
Post a Comment