Xe đi qua Tòa nhà chính Phủ Reichstag, du khách tham quan nhiều bên trong gần building, mà phía bề ngoài lề đường lại có hàng rào dã chiến che chắn không có người qua lại. Đầu Mùa Xuân cây cỏ xanh tươi có màu xanh mát rượi và rạng rỡ mặc dù bây giờ đã quá 3 giờ chiều. Xe đưa đoàn chúng tôi chạy vòng qua những nơi cần thiết cùng với sự thuyết minh, giới thiệu của Bà Hướng Dẫn Viên, giống như những xe chở các đoàn đi Sight Seeing ở các Thành phố lớn của nhiều nơi. Sau khi đánh một vòng ở công viên lớn trong thành phố tức là Grosser Tiergarten, rồi chúng tôi lại lượn qua cái bùng binh có cột chiến thắng cao trên đỉnh có bức tượng màu vàng sáng chói của Victoria.
Cột Chiến Thắng. |
Xong lại chạy về phía sau cổng Brandenburg để vòng qua góc đường có nơi
tưởng niệm những người Do Thái đã chết trong thời kỳ Đệ Nhị Thế Chiến gọi là
Holocaust Memorial. Kế đó là đi đến Quảng Trường Gendarmenmarkt Bà Hướng Dẫn giới
thiệu Nhà hát Konzerhaus, Nhà thờ Pháp và Nhà Thờ Đức có khoảng 200 năm trong
khu vực. Sau cuộc đi rong chừng 15 phút xe dừng lại cho chúng tôi xuống. Bà Hướng
Dẫn đưa chúng tôi đến một ngã tư đường. Tôi không hiểu vì sao lại có nhiều người
đông ở đây, trong khi có người đàn ông mặc quân phục nước nào đó ỏm tỏi giữa đường.
Chúng tôi ngạc nhiên đứng nhìn, hình như ông ta không say, tai nạn hay sự xung đột
chăng? Có người đưa máy lên quay cảnh đó, có người chụp hình. Tôi thấy lạ nghĩ
rằng tụi Tây cũng ồn ào ngoài đường giống Việt Nam của mình sao? Nhưng khi nhìn
lại thì thấy một lô-cốt đề chữ “Check Point”, có vài người mặc quân phục lính với
lá cờ Mỹ thì mới giật mình: Thì ra đây là một cảnh đóng lại kiểu lính Nga đang hùng
hổ chửi rủa lính Mỹ ở tại điểm kiểm soát của lính Mỹ nầy. Vì sơ ý mà chúng tôi đã
bị lừa do một kiểu dàn cảnh cho du khách biết chuyện ngày xưa là như thế đó!
Ở đây không lâu, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ thì chúng tôi lại trở về xe để đi sang khu vực Tường Bá Linh trong thành phố tức là Berliner Mauer để tham quan nơi nầy.
Berliner Mauer. |
Bức tường được
đúc bằng bê-tông nhưng thô thiển hơn bên East Side Gallery. Tường cao, nhưng người
ta chỉ giữ lại một số đoạn thôi, còn dưới đường thì theo dấu cũ đặt những tấm,
hình như bằng đồng để ghi dấu lại nơi bức tường xưa được dựng lên. Chúng tôi chụp
hình nơi đây để lưu niệm là đã có đến chỗ nầy. Sau đó thì xe lại đưa chúng tôi đi trong các phố xá
của Thành phố Berlin để Bà Hướng Dẫn Viên giới thiệu tiếp những nơi mà chúng tôi
cần biết sơ qua. Quả thật là đoàn đang “cưỡi ngựa xem hoa”! Nói thế chứ đoàn làm
gì có nhiều thời giờ để đến từng địa điểm có tiếng của Thành phố mà quan sát
cho kỹ, hay là nghêu ngao để tìm hiểu từng chi tiết. Tôi cứ nghĩ ngay cả khu phố
mà tôi đang sống trên xứ Úc trong nhiều năm, thế mà tôi còn chưa từng hiểu hết
các hóc hẻm thì làm gì với một, hai ngày ngắn ngủi để có thể biết hết các nơi
trong thành phố lớn lao như thế nầy! Ừ! Thôi thì cứ đại khái biết và hiểu những
gì mình được thấy và được nghe nói để rồi suy ra một cách tổng thể, được như vầy
là quý lắm rồi! Ít ra, khi người ta nói đến Berlin thì mình cũng hình dung ra được
như thế nào, nhưng cái quan trọng đối với chúng tôi là cái Bức Tường Bá Linh “Ô
nhục” mà hiện tại, trong thực tế chúng tôi đã chứng kiến, sờ được; chứ không là
những hình ảnh kinh khủng mà chúng tôi đã thấy trên báo chí trước kia hay là
trong tưởng tượng xa vời! Nhất là, nó chính là chứng tích của các Chế độ và Chiến
Tranh! Với bức tường nầy khiến tôi lại nhớ đến lúc xưa người ta đã bảo rằng: Khi
chế độ Cộng Sản cai trị ở vùng đất nào đó thì một “bức màn sắt” luôn được buông
xuống. Thuở ấy tôi chẳng biết thế nào là “bức màn sắt”, cũng chẳng biết “Tại sao
những người Cộng Sản lại buông màn ấy xuống”, rồi tại sao dân chúng phải “liều
sống chết” rời chế độ Cộng Sản trong khi về lý thuyết “đem lại công bằng, bình đẳng,
sự sung sướng, ấm no, hạnh phúc, tự do cho mọi người dân, không có cảnh người bốc
lột người, không có áp bức, hà hiếp và người dân được thực sự làm chủ đất nước”!
Nhưng điều ấy, chúng tôi đã hiểu và cuối cùng chúng tôi phải chọn con đường của
những người trước đã đi một khi có điều kiện, và không ít số người phải bỏ mình
trên biển cả trong khi số người khác tới bến bờ để được thế giới giúp đỡ trở thành
những kẻ “lang thang” không còn có quê hương!
Có lẽ không mấy
ai trong cuộc đời mà không yêu quê hương mình, nhất là đối với người Việt Nam của
chúng ta. Cái tinh thần “Quê Cha, đất Tổ” lẫn cái tình thương “Quê Mẹ”, “Nơi chôn
nhau, cắt rốn”, cây đa, đình làng, lũy tre xanh… đã ôm ấp từng con người khi lớn
lên; chính vì những yếu tố ấy mà dù cho chiến tranh khốc liệt như trước kia người
dân vẫn cố bám làng, bám đất không rời bỏ quê hương dù khốn khổ, lầm than, hay
cái chết cận kề bất cứ lúc nào. Nhưng rồi khi hòa bình đến người ta phải trốn
chạy, đó là sự “suy tư” khá nhiều đối với tôi!
Sau thời gian tìm
hiểu về lý thuyết ít ỏi, tôi cũng mường tượng được một chút thuộc về lý tưởng của
ông Marx và Engels, cũng hình dung được một ít bước đường thực hiện nào đó mà mấy
ông ấy vạch ra. Ôi lý thuyết sao mà tốt đẹp vậy! Thế cho nên trên thế giới nầy
người ta vẫn mơ mộng, nhất là trong giới trí thức khắp mọi nơi khi người ta đã được
đọc nhiều sách về lý thuyết. Và ngay cả trong thời điểm hiện tại, trên thế giới
nhiều người theo khuynh hướng “chống bất công, đem bình đẳng” đến cho xã hội, mọi
người vẫn còn “ước mơ một xã hội ấm no, công bằng” như thế, nhất là trong giới
làm chính trị!
Có những lúc các
nhóm bạn bè của chúng tôi ngồi bàn, tìm hiểu cùng nhau sau “trà dư, tữu hậu” đặt
vấn đề: “Vì sao phải Chuyên Chính Vô Sản, và vì sao Trấn Áp Bằng Bạo Lực Cách Mạng,
rồi Lạc Quan Cách mạng”. Có vài ý kiến giải thích là Mấy Ông Tổ cho là các giai
cấp trên, lẫn giai cấp cầm quyền bốc lột áp bức giai cấp công nhân và nông dân
lẫn người nghèo khổ, nên các giai cấp nầy phải làm cuộc Cách Mạng bằng bạo lực để
lật đổ chúng và giành quyền cai trị. Để giữ vững chế độ thì phải trấn áp kẻ thù
bằng Bạo Lực không thương tiếc để các giai cấp ấy không thể vùng dậy mà lật ngược
lại. Và dù gặp khó khăn cách mấy hãy “Lạc Quan” vào con đường Tiến lên!
Ừ, thì cũng gọi là
hiểu được chút nào đi! Rồi người ta lại tiến thêm bước nữa, chắc Lénin trong
khi thực hành lý thuyết của Marx muốn “thúc đẩy” cho nhanh chóng thành công nên
tập trung tất cả từ quyền lực, cho đến giáo dục, tuyên truyền, báo chí, đoàn thể,
đều phải thực hành theo chỉ thị lãnh đạo của Đảng, bắt buộc ai cũng phải thực
hiện theo lệnh và chỉ thị, thống nhất từ trên xuống dưới để mọi người cùng đi về
một hướng không khác đi (tiêu cực, chống đối) hay chống lại (phản động). Điều ấy
không phải chỉ một nơi mà mọi nơi nào mà người ta có thể làm được các cuộc Cách
Mạng như thế theo hệ thống Tổ Chức Quốc Tế (bắt chước theo hệ thống tổ chức chặt
chẽ của Đạo Thiên Chúa Giáo). Đó là lý do các Đảng Cộng Sản ở khắp các quốc gia
nào có thể phát triển được, và họ liên kết với nhau (ngày xưa do Nga lãnh đạo,
nhưng sau Trung Quốc muốn được quyền nên có sự xung đột hai bên và chia thành
hai nhóm). Ấy chỉ là sự suy diễn của đám bạn bè chúng tôi qua sự tìm hiểu đó thôi!
Trong lúc đang miên man nhớ lại thì anh Thới kêu tôi là “Họ đi rồi kìa”! Tôi giật mình quay lại cùng đi theo để lên xe. Bà Hướng Dẫn cho chúng tôi đi một vòng nữa trong thành phố để giải thích tiếp những gì mà Bà thấy là chúng tôi cần biết. Xe đi qua khu Bảo Tàng xe hơi hiệu “Trabant” của Đông Đức thời ấy, chỉ thoáng qua thôi nhưng mọi người cũng thấy được bãng hiệu cùng mẫu xe của nó.
Bảo tàng xe "Trabant" |
Không biết hiệu xe nầy như thế nào chứ trước kia
khi mọi người nghe nói xe Molotova của Nga, ai khi chưa biết cũng tưởng nó rất
là tân tiến và đặc biệt, nhưng sau ngày 30 tháng Tư thì kiểu xe của nó giống như
trong thời Thế Chiến Thứ Hai thôi, chẳng có gì khác xa. Rồi đến khoảng hơn 5 giờ
30 xe đưa chúng tôi tới một khu Thương Mại để xem qua, đồng thời cũng là địa điểm
Bà Hướng Dẫn Viên hẹn với chồng để rước Bà về. Chúng tôi từ giã bà, không đi nữa
mà lại tắp vào một Tiệm thực phẩm của người Việt làm chủ để mua ít đồ, và cũng
là để đợi xe buýt đến chuyển về khách sạn vì bây giờ cũng gần 7 giờ chiều!
Trên đường về Bernard
căn dặn cho đoàn những điều cần biết và cần làm khi đến khách sạn và giờ giấc
di chuyển cho ngày mai. Sau gần nửa tiếng đồng hồ xe về đến khách sạn, mọi người
cứ theo như điều căn dặn của Bernard để nhận chìa khóa phòng, lấy số wifi để sử
dụng cho các dụng cụ điện tử của mình. Ổn định phòng xong, chúng tôi lần lượt xuống
nhà hàng của khách sạn để dùng bữa ăn tối. Thế là một ngày trôi qua trên vùng đất
Thủ Đô nước Đức thống nhất ngày nay. Như vậy, với các vùng đất mà các thế lực
thế giới xúm nhau chia đôi đất nước của người ta do hai Thái Cực: Cộng Sản và Tự
Do đã được tái hợp lại. Một là Việt Nam được thống nhất bằng một cuộc chiến
tranh lâu dài, tàn phá đất nước không thương xót và hậu quả sự thống nhất ấy là
các cuộc thương đau khác xảy ra do cơ chế tổ chức xã hội, quan điểm; kéo theo sự
suy yếu cùng lệ thuộc nặng nề vào những món nợ chiến tranh mà đất nước đã phải
vay mượn! Và sau Việt Nam khoảng hơn 15 năm, nước Đức được thống nhất hòa bình
do sự sụp đổ của khối Cộng Sản Đông Âu và Liên Xô trong một biến cố tương đối hòa
bình, nhưng không kém phần gay go. Nay chỉ Triều Tiên hãy còn bị chia cắt, và
hai bên vẫn xem nhau như hai nước thù địch tức là Đại Hàn và Bắc Triều Tiên vậy!
Trong bữa ăn tối
nay đoàn chúng tôi nhận được một tin không vui và khiến cho mọi người hơi bồi hồi
chia buồn cùng anh chị Lan Chi của nhóm Melbourne, vì anh vừa nhận được điện
thoại của các con báo hình như là mẹ anh mất ở Việt Nam thì phải. Thế là cuộc đi
của anh, chị phải dừng nửa chừng để trở về Úc, rồi mới về Việt Nam để lo hậu sự
và báo hiếu. Jennifer cùng họp bàn với Bernard tiến hành các thủ tục, vé máy
bay cho hai anh chị. Không biết bên các công ty du lịch hỗ trợ như thế nào, chứ
đoàn chúng tôi vẫn tiếp tục cuộc hành trình như không bị một trở ngại nào hết.
Chúng tôi chỉ nói lời chia buồn cùng gia đình anh chị thôi!
Thực sự trước khi
đi chuyến nầy, tôi không hề có ý chú trọng vào vấn đề ảnh hưởng của chế độ Cộng
Sản với các nước sẽ đi qua, nhưng khi đến Nga rồi qua sự thuyết minh của Bà Hướng
Dẫn kéo tôi về với sự nhận xét, lưu ý hơn về các nước nầy để xem: Vì sao các nước
thuộc chế độ Cộng Sản không thể tiến hơn là chế độ ở Tây Phương, mặc dù những
người cầm quyền luôn cho “Xã Hội Chủ Nghĩa” là ưu việt, và Cộng Sản Chũ Nghĩa là
điểm đích cuối cùng cho một Thế Giới Đại Đồng, là Thiên Đường của loài người trên
trái đất nầy, mà tập thể người Cộng Sản lấy làm lý tưởng tranh đấu, thực hiện
cho kỳ được!
Tuy nhiên cái lý
thuyết nào cũng vậy, lý thuyết luôn vẫn là lý thuyết. Lý thuyết chỉ dựa trên nền
tảng của suy tư và suy luận. Ông Marx đã lược qua rất nhiều lý thuyết, triết
thuyết trong quá khứ, của những người đi trước, rút kinh nghiệm chúng được thực
hiện trong thực tế, trên nhiều bình diện từ Xã Hội, Khoa học, Kỹ thuật, Chính
trị, Tôn giáo, Tư tưởng lẫn sự Tiến hóa, kể cả Lý luận và Hệ thống Tổ chức,
Quan điểm… tối ưu lúc bấy giờ để đúc kết thành “Hệ Thống Lý thuyết” của ông, mà
về sau người ta cứ cho là ông tập hợp “Đỉnh Cao Các Trí Tuệ Của Loài NgườI” để
làm Kim Chỉ Nam cho các tín đồ trong tương lai thực hiện đều ông đã vạch ra, để
đi tìm “Tối ưu của một thể chế trong tương lai” nhằm đem lại sự tốt đẹp cho cuộc
sống loài người trên trái đất! Thế nhưng, “Nó chẳng như là mơ” !
Nguyên Thảo,
07/10/2020.