Viết chuyện nầy, tôi nghĩ rằng tôi có đi quá sự hiểu biết của mình chăng? Và tôi có trở nên lố bịch không? Nhưng rồi tôi lại nghĩ mình chỉ là viết về “chuyện tào lao” thì không phải để đúng, mà chỉ là để nêu lên vài nhận xét riêng hay là để “vui” cùng độc giả, thì chuyện chính xác đâu là chuyện cần thiết. Thôi thì độc giả đã chấp nhận ngày “Cá Tháng Tư” thì chắc cũng không màng đến chuyện tôi viết bài nầy! Như vậy thì cứ xin độc giả thông cảm xem bài nầy như là tôi viết lên cái suy nghĩ ngộ nghĩnh của tôi và đừng quan tâm về nó khi tôi viết những “nhận xét” riệng về một ông Tổng Thống đình đám, nhiều vấn đề xảy ra với ông trên Thế Giới: Đó là chuyện của Tổng Thống xứ Cờ Hoa: "Donald Trump"!
Thú thật với độc giả tôi ít khi chú tâm về chính trị
ngay cả trên chính trường của nước Úc là nơi đã cho tôi cùng gia đình được một
cuộc sống an thân, một quê hương thứ hai khi tôi phải từ bỏ “quê hương ruồng bỏ”
thân phận của mình từ những người chiến thắng, dù những người chiến thắng luôn
hô hào “đứng về phía nhân dân, vì dân, sẽ làm cho nhân dân sung sướng, tự do và
hạnh phúc; nước giàu dân mạnh”! Kể từ những thời gian đầu sau khi hòa bình tôi
cũng như mọi người dân sung sướng, vui mừng vì đất nước không còn chiến tranh,
sẽ được êm ấm làm ăn, ai cũng sốt sắng chuẩn bị để xây dựng lại cuộc sống và góp
phần cho đất nước. Nhưng cuộc thế dần dần khác xưa, những tổ chức mới được thành
hình tạo cho cuộc sống càng ngày càng khó khăn hơn, người dân bị lao vào chính
trị cùng những tổ chức thành hình khuôn khổ “đào tạo theo kiểu con người mới”
khiến ai cũng giống ai, cùng một suy nghĩ hay hành động, khác hơn sẽ gặp nhiều
khó khăn cho chính mình lẫn gia đình, nhất là sẽ ảnh hưởng cho con cháu về sau
nầy. Thế là mọi người gần như “yên lặng” để tuân hành, thích thì làm, không thì
thôi, không phải chống đối. Từ đó người ta chẳng hề quan tâm đến tuyên truyền,
giáo dục lẫn chính sách nữa mà chỉ nghĩ đến lo cho cuộc sống, "chuyện nhà nước cứ
để nhà nước lo" vì có lo cũng chẳng thay đổi được gì. Tôi cũng vậy và không hề
quan tâm đến chính trị nữa.
Đến khi có cơ hội ra ngoài và bảo lãnh được gia đình
sum họp xem như là mục đích của tôi đã hoàn thành trách nhiệm đối với tương lai
của các con tôi, tôi không còn thấy cái “trách nhiệm nặng nề” đè lên suy nghĩ của
mình nữa. Mỗi lần bầu cử, tôi và vợ cứ bỏ phiếu cho Đảng Lao Động xem như là trả
nợ “ân tình” với họ do nơi tôi được đến Úc trong thời kỳ của Đảng Lao Động cầm
quyền, còn con cái thích ai thì chúng bỏ theo ý của chúng. Tôi chẳng quan tâm
nhiều đến Đảng nào lãnh đạo. Tuy nhiên qua nhiều năm tìm hiểu và nhận xét thì tôi
lại nghĩ: Ai đã tạo nên nền chính trị của Úc và những chính sách của nó, nhất là
chế độ về An Sinh Xã Hội nhỉ? Tại sao chúng được thực hiện giống như là những gì
mà trong chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa của người Cộng Sản mơ ước, mà người dân vẫn luôn
được Tự Do và chính quyền không phải dùng đến “bạo lực cách mạng” trấn áp. Xã Hội
như thế nầy có lẽ còn lâu lắm người Cộng Sản vẫn chưa thể thực hiện được! Lý tưởng
mãi là lý tưởng, trong khi người ta đã thực hiện được lý tưởng đó từ lâu! Tuy
nhiên, chế độ nầy, theo như ý của nhiều người, còn phải điều chỉnh lại giữa sự đóng
thuế của người đi làm và những người lạm dụng sự ưu đãi của xã hội, không khéo
nó sẽ trở lại giống như sự tách ra khỏi “thời kỳ cộng sản nguyên thủy” để tiến
sang “thời kỳ tư hữu” của những thời sơ khai! Nếu không, xã hội ấy vẫn còn sự bất
công giữa người “đóng thuế” và “những người hưởng lợi từ thuế của người khác”!
Viết thêm chút để quý độc giả xem chơi, chứ bây giờ
tôi lại thương Ông Trump nhiều lắm! Giả sử ông yên phận với cuộc sống giàu
sang, danh vọng ở trên Tháp Trump của ông thì ông quá an nhàn hưởng thụ mọi cái
gì ông thích khi ông là Tỷ phú, với cơ sở đem đến lợi tức cho ông hàng trăm triệu
hay bạc tỷ hàng năm. Ông đâu có thiếu thốn thứ gì: Tiền có, danh vọng đã có, ông
chẳng là “Ngôi sao truyền hình” đó sao? Thì có cần gì mà ông phải nhảy ra ứng cử
Tổng Thống xứ Hoa Kỳ làm gì cho cực nhọc!
Ngày mà tôi xem tin tức trên truyền hình thấy truyền
hình chiếu cả mười mấy ứng cử viên trong Đảng Cộng Hòa cùng nhau trình diện và
tranh luận để tranh phần được Đảng đề cử làm Ứng Viên Tổng Thống của Đảng, tôi
thấy cũng vui. Lúc ấy họ đứng trên sân khấu, ỏm tỏi cùng nhau khiến tôi lại nghĩ
đến các vai trò trong một tuồng hát. Với Ông Trump thuở đó, tôi chẳng biết gì về
ông chỉ thấy là “sức nói” của ông rất mạnh, tranh luận rộn ràng, đôi khi trấn áp
được đối phương. Dần dần qua các cuộc tranh luận khác ông đánh bại từng ứng viên
gạo cội có thành tích chính trị nhiều năm trên chính trường xứ Mỹ. Từ đó tôi mới
để ý đến nét “cao bồi” của ông, đôi khi nét mặt ông thể hiện giống như một “chú
hề” giúp vui cho thiên hạ; rồi lại thêm bộ tóc màu vàng chải ngược, lông mi vàng khiến tôi
lại nghĩ đến nhân vật “Kim Mao Sư Vương” của nhà văn kiếm hiệp Kim Dung.
Đến ngày ông được chính thức đề cử Đại diện cho Đảng
Cộng Hòa ứng cử Tổng Thống thì ông phải đấu với bà Hillary Clinton một Cựu Đệ Nhất
Phu Nhân, và cũng là một Cựu Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao lừng lẫy trong thời Tổng
Thống Barack Obama. Lúc ấy tôi mới thấy được chút ít bản lãnh của Ông, và hiểu
rằng vì sao ông đã là Tỷ Phú. Ông đi ra tranh cử chỉ với tiêu đề “Làm Cho Nước
Mỹ Vĩ Đại Trở Lại” và “Nước Mỹ Trước Tiên”. Nhưng theo thế và thời cuộc người
ta cũng như tôi nghĩ rằng Ông Trump khó mà thắng được Bà Hillary Clinton vì Bà
Hillary thật là sáng giá trong cuộc đua ấy mà ông Trump thỉnh thoảng lại vướng
vào vài vụ “trouble”!
Thế nhưng, không nhiều ngày trước cuộc bầu cử thì vụ
“Email” của Bà Hillary Clinton bùng phát mạnh mẽ trở lại khiến tình hình khác
biệt ngó thấy. Kết quả là Ông Trump đã thắng một cách bất ngờ! Tôi không đoán được
Ông Trump đã có thuật gì để chiến thắng hay là do sự tình cờ. Mộng làm Nữ Tổng
Thống đầu tiên xứ Mỹ của Bà Hillary Clinton trở thành mây khói!
Sau khi Ông Trump nhậm chức Tổng Thống tôi mới nhớ
lại vài vấn đề nhất là câu nói của Ông về những khu kỹ nghệ của Hoa Kỳ phải đóng
cửa, xúm nhau di dời qua Trung Quốc: “Nhìn vào những khu kỹ nghệ đóng cửa im lìm
như những nghĩa địa”. Đó là cái ý, nhận xét chân thật về tình trạng đó vì năm
2001 tôi có dịp đặt chân lên xứ Mỹ, anh bạn tôi có một xưởng nhỏ trong khu kỹ
nghệ ở Nam Cali, anh dẫn tôi vào tôi cũng thấy nó vắng lặng im lìm. Điều đó chắc
không phải ở Mỹ không thôi, vì vào những năm đầu 1990 khi tôi làm công trong hãng
may đã thấy hàng Trung Quốc qua nhiều khiến ngành may ở Úc bị điêu đứng do giá
cả rẽ. Rồi những năm sau đó các hãng xưởng khác dần di dời qua Trung Quốc để
sinh tồn, khiến khu kỹ nghệ không còn náo nhiệt như xưa. Ở Melbourne, Sydney dân
Việt phải chuyển nghề rất nhiều. Đối với Ông Trump là một nhà kinh tế ông mới để
ý đến điều đó, còn các đời Tổng Thống khác họ chẳng quan tâm. Nếu họ quan tâm thì
đâu đến đỗi tệ hại như sau nầy!
Lại một hôm tôi xem trên truyền hình, người ta nói
về Ông Trump và chiếu lại cuộc phỏng vấn của Bà Oprah Winfrey, trong đó Oprah hỏi
Ông Trump có dự định sau nầy ông ra ứng cử Tổng Thống không? Hình như Ông trả lời
“Chưa tính, nhưng khi nào cần thiết ông sẽ ra”. Hai điều ấy khiến tôi có cái nhìn
tích cực về ông! Và rồi tôi lại để ý trong bài diễn văn nhậm chức của ông, ông đã
có ý: “…Tuy nhiên, buổi lễ ngày hôm nay có ý nghĩa rất đặc biệt, bởi vì hôm nay
chúng ta không chỉ đơn thuần chuyển giao quyền lực từ một chính quyền chính quyền
sang chính quyền khác, hay từ một Đảng nầy sang một Đảng khác, chúng ta đang
chuyển giao quyền lực từ Washington DC và đưa nó trở lại với các bạn, người dân
của chúng ta. Từ lâu một nhóm nhỏ ở Thủ Đô đã thu lợi từ chính phủ trong khi người
dân phải chịu thiệt, Washington đã phát triển mạnh mẽ, nhưng người dân không được
hưởng lợi chung sự giàu có đó. Các chính trị gia ngày càng thành công phát đạt,
nhưng việc làm lại ra đi. Các nhà máy thì đóng cửa, tầng lớp lãnh đạo, bảo vệ
chính họ chứ không phải người dân. Chiến thắng của họ không phải là chiến thắng
của các bạn. Trong khi họ sung sướng ăn mừng tại Thủ Đô, thì những gia đình đang
gặp khó khăn trên khắp đất nước, không có điều gì để vui mừng. Tất cả điều đó sẽ
thay đổi ngay tại đây và ngay bây giờ, bởi vì thời điểm nầy là thời điểm của các
bạn, nó thuộc về các bạn, nó thuộc về tất cả mọi người chung ở đây hôm nay và
những ai đang theo dõi trên khắp đất nước Mỹ. Hôm nay là ngày của các bạn. Đây là
đại tiệc của các bạn và đây Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ là đất nước của các bạn. Vấn đề
thực sự không phải là Đảng nào kiểm soát chính quyền, mà là chính phủ của chúng
ta có được người dân kiểm soát hay không. Ngày 20 tháng 1 năm 2017 sẽ được nhớ đến
như là ngày người dân trở lại thành những người cai quản đất nước nầy, những người
đàn ông, phụ nữ bị lãng quên của đất nước sẽ không còn bị quên lãng nữa…” (Trích
từ bài dịch trên Internet). Những điều tôi chứng kiến, nhận được đó khiến tôi lại
suy nghĩ về ông nhiều, và có những điều suy nghĩ khác về một “Con người kỳ lạ” ấy!
Rồi trong thời gian ngắn, ông đã thực hiện từng bước
những điều ông đã hứa trong lúc bầu cử, người ta bảo lúc tranh cử ông nói đến
chuyện “xây bức tường biên giới phía Nam và bắt Mexico phải trả”, người ta bảo ông
nói “khoác”, châm chích ông; nhưng tôi lại thấy ông đã đánh thuế lên hàng hóa Mexico
có lẽ còn hơn chi phí đó, thế mà người ta không nghĩ đến. Đối với tôi, ông là
người kỳ lạ một nửa giống như cao bồi, dám nghĩ dám làm, dám nói; nhưng một nửa
khác ông lại rất trầm tĩnh. Ông là một Tỷ Phú cho nên ông không cần lấy tiền lương
của một Tổng Thống, như vậy ông ra tranh cử và thắng cử Tổng Thống để làm gì? Tôi
suy nghĩ nhiều vể điều ấy, cuối cùng tôi kiểm chứng lại các điều tôi đã thấy trên
truyền hình thì ông không ra ngoài “Tấm lòng yêu nước và muốn xây dựng lại uy
thế của nước Mỹ đã mất đi trong nhiều đời Tổng Thống trước, do họ không hiểu về
chế độ Cộng Sản Trung Quốc, nên đã bị Trung Quốc “qua mặt”, gian xảo trong việc
đánh cắp trí tuệ, ngoại giao, kinh tế, tình báo, mọi thứ của Hoa Kỳ lẫn các nước
Tây Phương nhằm trang bị cho chính họ hầu đánh bại mọi nước để có thể thống lĩnh
Thế Giới, Thế Giới nầy phải quy phục vào Một Đế Quốc Toàn Cầu: Trung Hoa Vĩ Đại
theo chủ thuyết Khổng Tử về một Thế Giới Đại Đồng”. Ông là vị Tổng Thống thứ nhì
nước Mỹ không cần lương sau Tổng Thống Herbert Hoover (1929-1933)
Ông Trump với cái nhìn của một nhà làm Kinh Tế đã giải
quyết các vấn đề theo kinh tế. Ông đòi hỏi một sự công bình về kinh tế bằng áp
thuế hay thay đổi những sự mất cân bằng giữa các giao dịch mà như chúng ta đã
thấy và theo dõi. Nhưng cuộc đời cũng không có gì là suông sẽ, có khi từ những
kẻ thù hay những người ganh tị từ trong nội bộ, hay những kẻ “muốn phá cho hôi”
vì họ không làm được như những gì ông đã làm. Họ có thể “phá hoại, phá đám, gây
rối, tạo tình cảnh rối loạn…” để phá ông vì những ích kỷ, âm mưu, cộng thêm ngay
thời dịch bệnh Corona Virus phát xuất từ Vũ Hán tự bên Tàu; lại nữa, với cái chết
tình cờ của người da đen “George Floyd” khiến Ông phải nhiều “ứng phó khó khăn”,
không những cho chính ông mà cả trên thế giới nữa!
Có điều tôi thích nhất với Ông Trump là về những bài
nói chuyện của ông, chúng không phải là những vọng động, bất đồng như cái cách ông
thường phát ngôn, hay hành động mà người ta coi là thất thường; mà những bài đó
lại là sự trầm tỉnh, sâu sắc, chân thật, chính xác khá nhiều khiến cho người nghe đôi khi phải cảm động và cảm phục. Ông nói về Chủ Nghĩa Xã Hội, ông dẫn chứng về
chuyện Vi Khuẩn Vũ Hán, ông đề cập đến Trung Cộng lợi dụng sự tin tưởng, dễ dãi
của Hoa Kỳ, khối Tây Phương để đưa người len vào các quốc gia nầy vừa lũng đoạn,
vừa đánh cắp mọi thứ từ Kỹ thuật, trí tuệ, kinh tế, chất xám…, vừa thực hiện mưu
đồ “Tình Báo” mà Chính quyền các nước không hề ngờ tới. Ông cũng không quên nhắc
đến Trung Cộng dùng sức mạnh của mình để “áp bức”, hay áp chế các quốc gia nhỏ,
yếu thế chung quanh để thực hiện mưu đồ “Lấn dần để mở rộng quyền lực nhằm tóm
thâu khu vực, rồi phát triển ra Thế giới” để thực hiện mộng “Làm Bá Chủ Thiên Hạ”
của “Trung Hoa Mộng” sau khi triệt hạ được Hoa Kỳ cùng Âu Châu với thái độ trịch
thượng, quan thầy cùng ngạo mạn ở khắp nơi nơi!
Đối với tôi,
ông không chỉ là một Nhà Kinh Tế Giỏi, Một Người Có Lòng Yêu Nước Sâu Sắc, mà lại
là Một Lãnh Đạo Có Bản Lĩnh, Có Tầm Nhìn cùng Biết Cách Giải Quyết. Đó chỉ là ý
của riêng tôi, còn Quý Vị ra sao thì tôi không biết!
Tôi chỉ là một công dân ngoài nước Mỹ, nhưng tôi cũng
nhìn thấy những sự cống hiến “tận tình” của ông cho Tổ Quốc; rồi tôi lại nghĩ về
một đất nước nghèo nhỏ bé, khốn khổ của tôi để rồì tôi lại mơ ước: “Phải chi đất
nước mình có những người tài trí biết lãnh đạo và có kiến thức về “Kinh tế” thì
đất nước mình đâu có nghèo, lạc hậu, thua kém người ta đến thế vì “Kinh Tế” là
viết tắt của câu “Kinh bang, Tế thế” ấy mà!
Đồ Ngông,
02/10/2020.
No comments:
Post a Comment