Trăm năm cho một kiếp người
Trăm năm khắc khoải, cuộc đời đớn đau
Trăm năm ít sướng nhiều sầu
Trăm năm ta biết là đâu cỗi nguồn…!
Trăm năm ôm mãi nỗi hờn
Sống không ra sống, chết dần trong tâm.
Trăm năm lặng lẽ, âm thầm
Mơ cùng ảo tưởng, nhìn không bến bờ
Ta đi, đi mãi thẫn thờ
Thiên đàng, địa ngục hay là trần gian
Đường dài chướng ngại gian nan
Như bầy người gỗ, vẫn là… ước mơ!
Đồ Ngông,
07/07/2021.
No comments:
Post a Comment