Trên cao ngẫm nghĩ trời cao
Nhìn ra mây trắng, ngàn sao chập chùng
Ước mơ bay bổng mông lung
Họa nên những nét vô cùng tưởng, mơ
Nhưng đâu mặt đất dật dờ
Gió cao sao biết, ngọn cờ cần hơi
Ngó lên chẳng thấy chân trời
Chân trời đâu mất, buông lời than van
Trời ơi! Ta phải bắt thang
Đi tìm ai đó, nhìn đời để thương
Vô nhân có lẽ là thường!
Đồ Ngông,
04/10/2021.
No comments:
Post a Comment