Hồi tôi về ở
chung với ông Nội, cái điều dở của tôi mà về sau nầy tôi mãi hối tiếc là không
hề hỏi ông Nội về trường học ngày xưa, khi mà ông Nội biết chữ Quốc Ngữ thế nào
và học ra sao? Ông Nội biết chữ Quốc Ngữ vì ông thường hay mướn truyện Tàu về đọc;
nhiều lần tôi được đọc “ké” vài cuốn truyện, cho nên cũng biết lan man về những
bộ sách viết về lịch sử Trung Hoa ngày xưa: Từ chuyện Phong Thần, Tam Quốc Chí,
Đông Châu Liệt Quốc vân.. vân.. Ông Nội sinh vào những năm cuối của Thế kỷ 19,
hình như vào năm 1898 thì phải. Tôi chưa hề nghe thế hệ của Ông nói về trường học
mặc dù các ông từ Ông Hai, ông Bảy thường hay tụ tập vào những buổi sáng, nhưng
các ông chỉ nói về chuyện đời xưa, thời của giai đoạn oai hùng ngày nọ, hoặc đi
đây đi đó mà thôi, mà sao ông nào cũng biết chữ Quốc Ngữ hết cả. Qua đến thời ba
tôi thì có nghe ông, cùng các chú trang lứa thường đề cập đến những lớp học, nào
là học trong lớp có người nầy, người kia phá phách, trốn học, hay bị thầy phạt
ra sao, người thì hớt tóc kiểu cái ơ, hay mũng vùa... Lớp học thuở ấy chắc không
có nhiều người đi học, và chỉ đàn ông là đi học nhiều, chứ mấy bà thì không được
học bao nhiêu, bằng chứng là má tôi thuở tôi còn nhỏ thì không biết chữ, nhưng
sau chiến tranh đến thời vừa hòa bình thì đi học lớp bình dân học vụ mới biết đọc
biết viết, và nhiều bà khác cũng vậy! Đó là tôi đề cập đến những làng quê chứ
không biết rõ ở các thành phố, tỉnh lớn như thế nào? Nhưng các nơi ấy thường có
học sinh ở các trường nam, nữ riêng được thành lập rất là lâu, theo được biết
thì lúc ấy người ta học chữ Quốc ngữ đến giai đoạn nào đó thì lại học qua chương
trình Pháp và học toàn Tiếng Pháp, cho nên nhiều người nói Tiếng Tây như gió.
Chứng tỏ là nhiều học giả viết nhiều cuốn sách bằng chữ Quốc Ngữ hay Tiếng Pháp,
có người viết cả Tiếng Anh về nhiều đề tài, phổ biến cho đến ngày nay người ta
vẫn còn sử dụng, vẫn còn dùng làm sách giáo khoa hay tham khảo. Sự học như thế
nào đó mà có lắm người lại rất rành chữ Hán lẫn chữ Nôm ngoài Tiếng Anh, Tiếng
Pháp; lại có nhiều người biết cả các ngoại ngữ khác nữa như Tiếng Tây Ban Nha,
Tiếng Đức, Tiếng Nhật, Tiếng Tàu… tùy theo mức độ thông minh của họ. Ôi! Bọn tôi
rất thán phục những người như vậy! Rồi nhìn lại mình thì sao mà rất tệ! Thế hệ
tôi được đi học khá nhiều cũng là điều may mắn lắm rồi! Nhớ những năm trước một
chút ở trong làng chỉ có một trường học với mấy lớp: Một lớp Đồng Ấu, tức lớp Vỡ
Lòng hay là lớp 1 bây giờ; một lớp Tư (Lớp 2 bây giờ); một lớp Ba (lớp 3); một lớp
Nhì (lớp 4) và một lớp Nhất (lớp 5). Học trò cũng không nhiều. Thế rồi hoà bình
đến (1954), chừng hai năm sau mỗi xã chỉ có một trường Sơ Cấp (chỉ có ba lớp: Lớp
Năm, Lớp Tư và Lớp Ba) với vài Thầy Cô và số học trò ít ỏi được khuyến khích
cha mẹ cho đi học. Từ ấy chữ Quốc Ngữ đưọc phổ biến nhiều hơn, và trong dân chúng
phong trào “Bình Dân Học Vụ” được phát động nơi nơi người ta thi đua đi học để
biết đọc, biết viết (má tôi cũng tham dự trong phong trào ấy). Từ giai đoạn đó
mỗi Tỉnh cũng được phát triển có một trường Trung Học Công Lập, do ngân sách chính
phủ tài trợ, học sinh đi học không phải đóng học phí mà chỉ đóng một số tiền niên
liễm nào đó thôi, nhưng học trò phải qua một kỳ thi tuyển. Nếu không đậu thì chỉ
có nước đi học trường tư đóng học phí hàng tháng, hoặc học lại Lớp Nhứt một năm
nữa đợi chờ kỳ thi tuyển sau. Như vậy, từ đây học sinh có thể học chương trình
chữ Quốc Ngữ thật là rộng rãi, khắp nơi, cùng nhiều trường công lập không phải đóng
tiền học phí. Lúc nầy tôi có nhiều thắc mắc về ngày xưa khi không có chữ Quốc
Ngữ người ta đi học chữ Nho như thế nào, không biết có trường không và các Thầy
Đồ dạy học trò ở nhà hay có trường như bây giờ, chứ theo trong các chương trình
học về khoa cử ngày xưa thì cũng có nhiều cuộc thi như Thi Hương, Thi Hội, Thi Đình
với nhiều sĩ tử.
Đến khi tôi và các
bạn thi vào lớp Đệ Thất (Lớp Sáu) bây giờ thì mỗi Tỉnh chỉ có một Trường Trung
Học Công lập, còn trường tư thì tùy theo từng Tỉnh mà có nhiều hay ít. Đến năm chúng
tôi lên lên lớp Đệ Lục (Lớp Bảy) thì có nhiều Tỉnh mỗi Tỉnh có đến hai Trường
Trung Học Công Lập, tiện lợi cho học sinh nghèo có thể theo đuổi sự học dễ dàng
hơn. Không biết ở Miền Bắc thì như thế nào, chứ vào những năm 1967, 1968 ở Miền
Nam thì ở các Quận lỵ mở thêm các trường Trung Học công lập nữa cho nên sự học
cho con em dân chúng nghèo được đi học dễ dàng hơn; và từ đó bằng Trung Học không
còn phải thi nữa mà chỉ thi bằng Tú Tài I (vào cuối năm lớp 11). Đậu Tú Tài I mới
được lên học lớp 12, cùng bằng Tú Tài II (tức bằng Tốt nghiệp Phổ thông về sau
nầy). Đậu Tú Tài II mới được lên học trên bậc Đại Học. Và với nhu cầu phát triển
trong thời gian dài từ sau ngày Thống Nhất đất nước, gần như các Tỉnh thường được
phát triển về Bậc Đại Học cho nhiều địa phương, đôi khi lắm địa phương lại có đến
vài Trường Đại Học công lẫn tư, rất thuận lợi cho việc học của con em cùng việc
đào tạo nhân tài cho đất nước.
Đó là chuyện Trường
Học chung cho nền học vấn của quốc gia. Thế nhưng, chuyện tạo được nhân tài để
phục vụ cho đất nước hay không lại là một chuyện khác, vì nó còn tùy thuộc vào chương
trình và sự đào tạo có nghiêm chỉnh, chất lượng hay không? Với kinh nghiệm của
nhiều người: Bất cứ mọi sự dễ dãi, nâng đỡ, hay bị thao túng nào cũng đưa đến sự
băng hoại của nền giáo dục, chất lượng sẽ không có dù số lượng được nâng lên thật
là nhiều. Như vậy các bậc tốt nghiệp, chức danh chỉ là để cho có, đánh bóng tên
tuổi của ngôi trường, hay là sự phô trương về giáo dục của đất nước nào đó mà
thôi, chứ đối với quốc tế nó chẳng có giá trị gì cả.
Trường là nơi để
con em dân chúng đi đến để học những kiến thức thực tiển, mở mang của nhân loại
thông qua các chương trình giảng dạy. Học sinh được truyền thụ từ các thầy cô
giáo về những kiến thức của nhân loại từ xưa đến nay, để trang bị cho mình các điều
kiện cần thiết có thể giúp ích cho mình, phụng sự cho xã hội, đất nước trong tương
lai. Nói tóm lại trường học là nơi trang bị cho giới “Tinh Hoa”, thế hệ làm chủ
vận mệnh đất nước, khiến đất nước được phát triển, hùng mạnh, giàu có hay không
là do chính họ. Vì thế chương trình học có phẩm chất; đào tạo học sinh, sinh viên
có chất lượng, hay thực tế để một khi tốt nghiệp, ra trường có thể hội nhập,
hay thực hiện, đem kiến thức vào thực hiện trong các hãng xưởng, ngành công
nghiệp hay chuyên ngành mà họ đã theo học được trơn tru hay không, hay là họ không
phải ngỡ ngàng hoặc chẳng làm được gì cho thực tế. Ngoài ra, cách truyền đạt của
những vị thầy cô, lẫn cách tổ chức, trang bị của nhà trường cũng rất quan trọng
trong cách hướng dẫn học trò về cách nhận thức hay thực hành, tạo được thành quả
tốt đẹp khi học trò ứng dụng những kiến thức mà họ đã học, tiếp thu được.
Từ trước đến nay,
không thiếu những trường học được người ta mở ra cho mục đích kinh doanh, kiếm
tiền hơn là đào tạo nhân tài cho xã hội; cho nên với sự tắc trách đó khiến học
trò không đạt được kết quả. Sau khi tốt nghiệp, ra trường học trò không thể tìm
được công việc làm thích ứng, hay thi thố tài năng giúp ích cho đất nước hoặc xã
hội. Lại có vài vị thầy cô dễ dãi, hoặc đòi hỏi tiền bạc, vật chất để giúp đỡ
những học trò yếu kém vượt qua trở ngại; khiến họ cũng chẳng làm được gì sau
khi hoàn thành chương trình hay tốt nghiệp. Lại có những chế độ để nâng đỡ thành
phần ưu tiên, rồi vượt qua khả năng của học trò mà cấp văn bằng cho họ để họ đáp
ứng điều kiện nào đó, cũng làm cho những học trò ấy chỉ có danh mà không có chất
lượng để cống hiến trên cương vị của mình. Trong trường hợp như thế nầy chỉ làm
cho trường học mất thanh danh, không có giá trị mà những học trò ấy mà nằm
trong thành phần lãnh đạo của đất nước nữa, thì đất nước đó chỉ đi vào đường băng
hoại, nghèo đói mà thôi; vì họ chỉ là những người dốt không có giá trị gì giống
như người mù, thui chột mà dẫn đường cho thiên hạ vậy!
Xem như thế, nhà
trường rất là quan trọng cho những thế hệ trẻ mai sau, là nơi đào tạo các thế hệ
“Tinh Hoa” cho một đất nước để đưa đất nước tiến lên. Sự tiến bộ của một quốc
gia, hùng mạnh của một đất nước, hoặc sự giàu có của mọi người dân đều phụ thuộc
vào thế hệ mai sau ấy. Thế thì thế hệ đi trước có mục đích gì với trường học, và
cần làm gì cho các trường học? Điều ấy thật là cần thiết và cần được chú tâm một
cách rất là đặc biệt và quan trọng vậy!
Đồ Ngông,
23/08/2025.
No comments:
Post a Comment