Saturday, September 11, 2010

Thơ Nguyên Thảo:

*Mẹ Già.

Mẹ già như giọt sương mai,
Lung linh ngọn cỏ, đợi chờ nắng lên.
Bao năm khuya sớm lưng còng,
Đôi vai trĩu nặng, lại vòng đôi chân.
Vì con mẹ phải hao mòn,
Tâm tư héo hắt, lòng son dật dờ.
Mẹ già mắt hóa ra mờ,
Đôi môi run rẩy, ước mơ chẳng tròn,
Dù trăm năm nữa sống còn,
Mẹ luôn nhắc nhỡ bầy con: "Nên người!".

Nguyên-Thảo,
09-04-03.

* Hoài Niệm.

Từ trang giấy ta đi vào mộng,
Thuở ngày thơ
khung cảnh của trường xưa
Nào thầy, nào bạn, trường lớp cũ
Ta ghi lên ký ức, tự bao giờ.

Thời gian dài,
Trên tóc trắng phôi pha
Với những chiều tà nơi xứ xa
Việc đời, việc sống luôn chồng chất
Trầm ngâm, ta là kẻ xa nhà!

Cứ chọn quê người làm quê ta
Không gian nào,
Chẳng của kẻ không nhà
Chỉ thương ta: Là người có nước
Mà đành: "Thiếu hẳn một quê cha"!

Nguyên Thảo,
12-10-03.


* Ngậm Ngùi.

Ta đây, người đó đối đầu
Trường xưa, bạn cũ phương trời cách xa!
Trông người lại ngẫm đến ta
Đi vào mơ tưởng, lại ra mê lầm.
Cơn đau dừng lại giữa sầu,
Nghe trong ý niệm: bồi hồi, xôn xao
Ngoài trời thoáng chốc mưa mau!

Nguyên Thảo,
12-10-03.


* Tháng Mười Mù Sương.
Tặng cho vợ nhân ngày Valentine
(Kỷ niệm trường Sư Phạm Long An)

Tháng mười trời đầy sương
Lúa trên đồng nở rộ,
Đường bờ trơn ươn ướt
Em lê bước đến trường.

Đã mấy lần em nhỉ?
Ta yêu mấy độ sương
Mù sương trên ruộng lúa
Giăng mắc lẫn trong lòng.

Mỗi mùa sương cách nhau
Là mỗi lần thêm nhớ!
Đất trời nuôi hạt thóc
Tình của ta lớn hơn.

Ta hát một bài ca,
Tặng nhau vào một thuở
Một buổi sáng đến trường
Giữa tháng mười mù sương!

"Thương em áo mỏng thân gầy,
Bàn tay nghiêng nón, tóc dài thấm sương.
Bước đi bên dãy phố phường,
Lòng anh xao xuyến, cánh đồng em qua".

Nguyên Thảo,
04-02-04.

No comments:

Post a Comment