Thursday, November 18, 2010

Thơ Nguyên Thảo

* Cõi Hư Vô.

Rong chơi từ thuở kiếp nào
Tìm "Ta" chẳng thấy, ta vào trầm luân
Lang thang không bóng thiên thần
Đưa tay đón bắt, trần gian lạnh lùng
Ngẫng đầu trong cõi mông lung
Có chăng ở chỗ cúi đầu ngồi im
Mai ta tìm được trái tim
Đem dâng muôn loại, đắm chìm hư vô!

Nguyên Thảo,
15-01-05.

*Nhân và Quả.

Có hạt "nhân" ngồi im gõ mõ
Tìm chuỗi nghiệp nào từng bước đi qua
Luân lưu trong cõi Ta bà
Cầm dao cắt đứt dây xưa luân hồi
Phá tan ảo ảnh "Là Tôi"
Đi vào vũ trụ chúng sanh mọi miền
"Quả" là hiện cảnh vô biên
Được thân vô ngại, lớn cùng hư không!

Nguyên Thảo,
15-01-05.

*Người Đi Rong.

Có người mang bị (1) đi rong
Đi trong muôn kiếp vẫn mong đi hoài !
Trên đường nhặt những chông gai
Bỏ vào bị vải, ngày mai ươm mầm
Thân mình đầy cả vết thâm
Bao nhiêu thương tích, hờn căm giữ lòng
Vừa cười, vừa khóc lại rong
"Ta đi đi mãi, bao giờ mới xong?"

Nguyên Thảo,
15-01-05.

(1) Túi A-Lại-Da-Thức (Tàng thức) trong Duy Thức Học.


* Điểm Cuối.

Ra đi từ thuở hồng hoang
Hàng ngày ta nhặt lá vàng thời gian
Đếm đi đếm lại muôn ngàn
Mà sao chẳng xiết, vội vàng ngẩn ngơ
Chẳng gì lại một bài thơ
Điệu ru ân oán, còn thừa kiếp sau
Hay là ta lại quay đầu
Lần về nguồn cội, tìm câu khởi đầu
Trút đi hàng khối nỗi sầu
Vui trong an lạc là nơi cuối cùng.

Nguyên Thảo,
16-01-05.

No comments:

Post a Comment