Thursday, November 18, 2010

Thơ Đồ Ngông (tt)

*Thánh Gióng.

Môt đứa bé đòi đi đánh giặc
Vươn vai cao với roi bằng sắt
Nhảy lên ngựa, khí thế dâng trào
Xông tới trận, kẻ thù bẻ mặt
Một đứa bé ra tài trổ sức
Ngàn quân gian nát thây tan xác
Vì dân tộc, tự do… vững thành đồng
Về Sóc Sơn bay lên biến mất!

Đồ Ngông,
21/10/10.

* Trời Xanh Gian Ác!

Ông Trời có tốt gì đâu?
Lại thêm biển nước, đem sầu rắc gieo
Miền Trung bão lụt eo sèo
Nước dâng: Nhà cửa, con người lầm than!
Cướp đi sinh mạng, mùa màng
Tốt đâu chẳng thấy, ác nhân có thừa
Thế mà lại có người ưa
Trời xanh gian ác, bạc lòng thế nhân!

Đồ Ngông,
21/10/10.

*Hãy Chỉ Cho Tôi!

Anh hãy chỉ cho tôi
Lòng nhân của ông Trời
Đem về cho nhân thế
Hay chỉ là gian ác thôi!

Biển nước đầy mênh mông
Đâu mất… những cánh đồng
Con người và của cải
Tất cả là số không!

Nhân đức và công bình
Tôn vinh cùng sáng danh
Toàn là lừa với đảo
Có xứng gì với danh!

Đồ Ngông,
22/10/10.

*Vào Biển Khổ!

Con người vào biển khổ
Lặn hụp giữa trần gian
Lòng tham và ham muốn
Khổ lại nối ngập tràn!

Trời đày bao nhân thế
Bão lụt và thiên tai
Tâm địa Trời không xiết
Khó kể hết tội này!

Đồ Ngông,
22/10/10.

No comments:

Post a Comment