Wednesday, October 16, 2013

*Hận Thù!


*Chuyện Tào Lao 2.       (tt)


Nói đến hận thù là nói đến sự kéo dài, ẩn uất, thầm lặng và hành động biểu lộ trong thời gian lâu dài không biết đến bao giờ mới giải quyết được. Nếu làm theo như Đức Phật có đề cập đến: “Oán báo oán, oán chập chùng. Lấy ân báo oán oán tiêu tan”, thì có lẽ trên đời nầy người ta trở nên hạnh phúc và nhiều tình thương với nhau chứ không phải là một cuộc đời đau khổ triền miên kéo dài trong suốt cuộc sống của mỗi con người. Hận thù luôn ẩn nấp trong tâm tư để rồi nó hành hạ những người mang nó không có được cuộc sống yên bình trong thời gian dài, nhiều lúc nó trở nên sôi động như ngọn núi lửa hoạt động dữ dội và có những lúc lắng dịu nằm ẩn để chờ thời điểm mà bùng phát trở lại. Điều đó, khiến chúng ta thấy “mắt đền mắt, răng đền răng” là một câu chuyện thường tình của con người chứ không có gì là thần thánh cả. “Mầy tát tao một cái, tao tát lại mầy một cái, hoặc phải nhiều hơn một cái mới là thỏa đáng vì mầy đã khiêu khích tao”. Con người thích chơi trong những cuộc chơi có nhiều mạnh bạo, hay hận thù kéo dài mới là những thích thú của đời người, vì cuộc sống quá trầm lặng khiến cho người ta nhàm chán, không thích thú. Chính vì thế nên người ta phải bày ra, chọn những đối chọi để chia phe chơi với nhau như trong thời con nít, hay theo những phe đối nghịch và bắn giết lẫn nhau để thỏa mãn trong cuộc đời nầy. Và nếu như không nuôi những căm thù oán hận trong lòng thì khi chết đi họ chưa hài lòng vì cuộc chơi chưa được hoàn tất như họ mong muốn, mặc dù khi họ chết chẳng có gì để họ mang theo ngay cả bản thân của họ. Những cặp đôi đối nghịch, những triết lý mâu thuẫn trong đời hay những tôn giáo cần phải tranh nhau vươn ra toàn thế giới không cần đến tiêu chuẩn “Chân, Thiện, Mỹ” mà có thể đôi khi những tôn giáo ấy cần dùng những thủ đoạn thường tình của con người để tranh làm “bá chủ” hay thỏa mãn tự ái của một vùng miền hay sắc tộc nào đó. Điều ấy cũng được sự tiếp sức cùng kế hoạch của những người lãnh đạo, nó chẳng khác gì một đảng phái chính trị, hay một phe nhóm có nhiều tham vọng nhưng nó ác độc hơn nhiều vì điều khiển tự trong tâm thức, lòng hay nói đúng hơn là bằng “đức tin”! Do đó, chúng ta không thấy sự thù hận nào tàn khốc hơn bằng sự thù hận qua hình thức tôn giáo.

Thông thường khi mỗi con người không thích nhau đã có nhiều để ý đến nhau và những lời phát ngôn, hoặc những lời không tốt đẹp được phát ngôn để thỏa mãn với lòng mình hoặc có ý tưởng lôi cuốn người ngoài về với mình để nhìn đối thủ là không đúng nên sự kiện lại càng phức tạp hơn. Đó là chúng ta chỉ nói đến từng cá nhân sống trong xã hội, còn nếu đứng về những phương diện to tát hơn như những tổ chức, đảng phái chính trị thậm chí đến nhiều tôn giáo nữa họ sử dụng đến nhiều thủ đoạn khôn lường có thể là tinh tế, có thể là thẳng thừng mà không cần đến che đậy để thực hiện cái mục đích và cứu cánh của tổ chức của mình.

Hận thù khiến con người muốn thanh toán, triệt hạ nhau để mình trở thành kẻ chiến thắng và cầm đầu. Lúc còn chống đối nhau, tùy theo thực lực mạnh hay yếu mà họ tiến hành những phương cách đấu tranh. Yếu thì dùng chước, dùng cách đánh lén; mạnh thì lấn lướt, tấn công. Kẻ thống trị bao giờ cũng dùng đến những biện pháp trấn áp, những hình phạt độc địa để kẻ đối nghịch không dám chống lại nữa. Khi kẻ yếu lật được trở lại thì họ cũng dùng những phương cách như vậy. Cho nên hận thù cứ mãi kéo dài không biết đến bao giờ, và con người cứ mãi sống trong hận thù! Chỉ tội cho dân chúng thường mà thôi: “Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết”! Kẻ thù hận nhau, hành hạ nhau không được đâm ra hành hạ người dân cho thỏa mãn tức giận của mình. Những kẻ chống đối nhau cũng luôn dựa vào lực lượng hùng hậu dân chúng để được che đậy, giúp đỡ, nuôi nấng, hậu thuẫn để làm một cuộc vùng dậy thành công. Nhưng đến khi thành công thì quyền lợi của bản thân và của phe nhóm, đảng phái mình là chính, người dân bị lãng quên và nhiều lúc lại bị bốc lột nữa. “Làm cho dân, phục vụ cho dân” chỉ là những tiêu đề ma mị, để lừa đảo người dân an nhàn trong sự bị bốc lột và chà đạp. Thử hỏi họ đã làm gì cho người dân được sung sướng, hạnh phúc! Muôn đời vẫn vậy! Chẳng có triều đại nào sáng giá lâu dài trong suốt chiều dài lịch sử cả, kể cả trong thời đại gọi là dân chủ nhất!

Đã chẳng được vậy mà thế lực hận thù lại muốn lôi cuốn nhiều người vào trong cái niềm hận thù của họ, họ hận thù cũng muốn nhiều người sống trong hận thù như họ. Lôi kéo được nhiều người chừng nào tốt chừng nấy! Họ chẳng hiểu “Lấy tình thương xóa bỏ hận thù” là gì và cũng chẳng bao giờ họ thèm hiểu!

 

Đồ Ngông,

29/09/2013.

No comments:

Post a Comment