*Chuyện Tào Lao 2! (tt)
Nó
biết thằng Nam bị thằng Hoa ăn hiếp chớ, vậy thì đáng đời! “Mà thằng Nam có là
của tao đâu mà tao phải tận tình! Tao giúp nó chẳng qua là mượn máu nó để làm cho
thằng Hoa suy yếu, thằng Hoa nhờ đến tao, tao sẽ yêu sách thằng Hoa phải làm những
điều mà tao muốn có”. Nó quăng viên đá trúng được hai con chim: Thằng Nam bại
liệt nằm đó, thằng Hoa van nài chịu mọi điều kiện. Nó hiên ngang, dõng dạc với
thiên hạ. Nó lại còn kể ơn kể nghĩa với thằng Nam, bắt thằng Nam phải phục tùng
nó. Thằng Nam quả là cứng đầu, nó phải dạy cho thằng Nam bài học để biết hậu quả
của sự ương ngạnh, lì lợm là thế nào. Nó làm như quân tử lắm vậy! Nó muốn nuốt
thằng Nam, nhưng nó chưa làm gì được, vì thằng Nam hãy còn nhiều bản lĩnh. Thôi
thì tao đợi khi nào thuận tiện đã. Nhưng thằng Nam cũng sẽ chết với tao.
Đã
một thời, thằng Trung cố tình giúp thằng Cam thực hiện theo lối tàn ác của nó để
giết hết dần người của thằng Cam đi, rồi khi đó nó sẽ tìm cách gọi là giúp đỡ mà
đưa người của nó tới, người của nó tới sẽ đưa theo gia đình và mọi thứ hay là nó
cho cưới vợ, gã chồng để ngày nào đó chẳng gì còn là của thằng Cam nữa. Ngoài
ra, nó còn khơi dậy sự hận thù từ xưa của thằng Cam đối với thằng Nam để thằng
Cam tức giận mà gây hại cho thằng Nam để hai bên đánh nhau chí tử thì khi đó nó
chỉ cần thò tay là bắt được hai con chim, thì ước vọng “anh hùng hảo hán” hay
“lãnh đạo khu vực” sẽ vào tay nó mà không phải nhọc công. Không ngờ thằng Nam đi
trước một nước cờ, và nó cần lấy cớ để dạy cho thằng Nam một bài học, nếu bài học
đó suông sẻ thì nó sẽ làm một trường hợp giống như nó đã làm với thằng Tạng trước
kia. Nó đặt thiên hạ trước một sự đã rồi, ai la gì thì la ai nói gì thì nói, đố
ai dám đụng vào vì “cái đó, trước ngàn năm nó đã là của tao cả ngàn năm, thì bây
giờ tao lấy lại”, thiên hạ cũng chỉ là bó tay thôi!
Tội
nghiệp cho thằng Nam, thằng Nam cứ đinh ninh rằng con đường mình đi là đúng, nên
cứ lầm lủi mà đi trên con đường dự tính trong tư tưởng, ước mơ một thế giới thiên
đường hạnh phúc cho tất cả mọi người; nên nó nhiệt tình thực hiện con đường của
mình và cứ nghĩ mình đóng góp chung cho cả một thế giới nầy. Nhưng đâu có ngờ,
nó chỉ làm cho thiên hạ. Nhà cửa nó tan hoang sau thời gian tranh giành trong
nhà với nhau bởi do thằng Hoa và đám anh em trong nhà theo phe thằng Hoa gây sự
chi rẽ, hiềm khích lẫn nhau. Nó cũng không ngờ thằng Trung lại là thằng tích cực
chia rẽ nó cùng xúi giục nó tàn sát nhau với anh em để rồi thằng Trung cướp lấy
nó. Cho nên khi thằng Hoa van nài thằng Trung, thằng Trung đòi hỏi những điều
kiện được thằng Hoa đáp ứng đủ cả; nó đường đường vươn mặt ra với mọi người.Với
những cái đồ sộ của nó, nó khiến nhiều người trong thiên hạ cũng phải e dè! Nắm
được cơ hội, nó vội vàng chuyển đổi tìm thế để vươn lên. Nó có sẵn một lượng
người đông đảo khiến thiên hạ nhiều nơi muốn buôn bán với nó lẫn nhờ đến lực lượng
nó làm công. Có được mối lợi mà cũng là cơ hội có tiền của để tiến lên. Bắt đầu
có tiền, nó nghĩ đến cách hùng mạnh, nó phải tập hợp kiến thức, tài chánh của dân
tộc nó ở bên ngoài. Tinh thần dân tộc khiến người tài giỏi lâu đời của nó ở nơi
xa cung cấp cho nó những gì họ kiếm, gom góp, ăn cắp được đưa về cho nó. Nhiều
người nuôi ong tay áo mà không biết! Có tiền, có tài liệu kỹ thuật, có cả những
cái mà người khác giữ kín; nó liền tung tiền thực hiện những gì cần thiết cho
giấc mơ lớn của nó. Đầu tiên, nó phải mạnh lên mới được. Nó đã làm được! Kế đến,
nó phải tự vận hành những phương tiện cho phát triển mà trong thời hiện đại ai
cũng mơ ước. Nó nghĩ một khi nó mạnh lên thì những gì nó muốn thì người ta không
dám can ngăn, hay nó sẽ trả thù một cách “đích đáng” những kẻ thù mà ngày trước
đã làm cho nó đau đớn hay là nhục!
Nó
đã ẩn nhẫn chờ thời trong một thời gian khá lâu! Cũng may có thằng Hoa làm cho
thằng Nam suy yếu và phá tan tành nhà thằng Nam dùm nó. Nó lại được hưởng lợi từ
sự xung đột đó. Cơ hội nó được mọi thứ mà nó không cần tốn hao gì cả, chỉ tiếc
là nó chưa diệt được thằng Nam và thằng Nam hãy còn ngoài vòng tay. Nhưng bây
giờ nó đã mạnh, thằng Hoa lẫn thằng Nhựt còn sợ nó, huống hồ gì thằng Nam. Nó sẽ
cho thằng Nam biết tay! Nghĩ như vậy, nó liền chiếm những ụ đất nhỏ trong ao của
thằng Nam, nó vẽ lằn ranh đến chân của thằng Nam, nó chơi lại trò chơi của thời
con nít thử thằng Nam có dám phản ứng không. Thằng Nam không dám chống lại thì
nó được thêm đất, thêm của cải mà nó lại bao vây, thu hẹp lấn dần thằng Nam, rồi
nó sẽ trói thằng Nam và bắt thằng Nam phải là một phần của nó giống như thằng Mông,
thằng Hồi, thằng Mãn với thằng Tạng. Còn thằng Nam chống đối nó sẽ có cớ đánh dẹp
thằng Nam. Nó làm ồ ạt, thần tốc thì thiên hạ có la gì, hay chống đối thì chuyện
cũng đã rồi. Nó sẽ nói thằng Nam là người của nó từ trong lịch sử thì ai dám nói
gì. Nó đã mạnh rồi mà!
Nó
chiếm mấy ụ đất trong ao của thằng Nam thế mà có lý! Vương quốc của nó được mở
rộng, tài nguyên được thêm mà cũng ở đó nó sẽ chặn được chặng đường mạch sống của
thằng Nhựt khiến thằng Nhựt sẽ khốn đốn, nó sẽ loại được thằng Hoa ra khỏi khu
vực và nó sẽ kiểm soát được toàn một vùng rộng lớn. Tất những thằng nhỏ khác phải
theo nó thôi! Nó chiếm rồi nó cứ nói là của nó từ xưa, nó củng cố sự chiếm cứ
cho chắc chắn, nó không nhượng bộ ai hết. Nó thấy nó chưa mạnh thì nó cứ ù lì
ra, đòi nói chuyện tay đôi, không ai được xen vào để nó dùng uy thế mà ép những
thằng nhỏ. Trong khi kéo dài, cù cưa đó nó lo xây nhà cất cửa, phát triển khi mà
nói chuyện thì cũng xong rồi. Đó là giang sơn của nó mà! Chẳng ai trong thiên hạ
làm gì được nó nhất là lúc nầy nó lại mạnh hơn lúc trước nhiều!
Nó
lên kế hoạch: Với thằng Nam nó sẽ buộc thằng Nam không được chống đối, nếu chống
đối thì nó sẽ cho người phá đủ mọi khía cạnh và sẽ thanh toán thằng Nam một cách
“thật đẹp và gọn gàng”. Người thằng Nam chống đối mà thằng Nam dung dưỡng nó sẽ
lấy cớ thằng Nam bày trò, tổ chức chống đối; hay người của nó trong khu vực thằng
Nam có làm gì mà thằng Nam không bảo vệ thì cũng đều là cái cớ để nó tiêu diệt
được thằng Nam, nắm được thằng Nam thì những vùng chung quanh đó cũng sẽ thuộc
vào nó mà thôi, vì vị trí thằng Nam là nơi kiểm soát được mọi phía cơ mà!. Còn
với thằng Nhựt, nó sẽ kiếm cớ rằng thằng Nhựt chiếm lấy của nó và nó cứ khiêu
khích để thằng Nhựt nóng mũi ra tay trước thì nó sẽ có cớ mà ồ ạt “úp” thằng Nhựt
để trả mối thù năm xưa và từ đó khiến thằng Nhựt phải quỳ lụy, van nài nó để mà
phụ thuộc như vậy mới hả lòng nó.
Thằng
Trung bây giờ trở nên mạnh và có thế với thiên hạ, người nó khắp cùng nó muốn gì
mà chả được. Ai cần đến nó thì cần nó chả cần ai, ai không theo ý nó thì nó lấy
nhiều cách để ép người ta phải chìu theo hoặc nhượng bộ nó. Nó âm thầm kêu gọi
người của nó làm tình báo, ăn cắp những bí mật đưa về cho nó. Nó tạo nhiều người
dùng phương tiện thông tin hiện đại len lỏi vào sâu trong kho tàng tài liệu để đánh
cắp. Nó vẽ lại về cái giang sơn của nó. Nó cho những thằng lân cận biết tay và
để dằn mặt thiên hạ, nó phải chứng tỏ những khả năng mà nó đã đạt được. Nó đang
diệu võ giương oai với gương mặt thật là hiền từ như ta là một đấng “trừ gian
diệt bạo”, thi ân bố phước cho thiên hạ vậy! Quả thằng Trung là thằng đáng sợ!
Đồ
Ngông,
19/09/2013.
Đồ
Ngông,
19/09/2013.
No comments:
Post a Comment