*Chuyện Tào Lao 2. (tt)
Tôi không phải là thành
viên của giới đồng tính, nhưng tôi nhất định bênh vực cho họ tới cùng. Tôi phản
đối với tất cả những ai phản đối, ngăn cản họ ngay cả đối với Tổng thống Mỹ hay
là với Giáo Hoàng. Tôi cho rằng những người đó chẳng hiểu gì đến con người, họ
không hiểu được nỗi khổ của một con người bất bình thường mà trời sinh ra đã là
như thế.!Tôi còn cho rằng những người ấy là “đã chống với Thượng Đế” khi đã phản
đối với những điều mà Thượng Đế tạo ra!
Những con người đồng tính
chính họ cũng chẳng muốn họ là như vậy! Họ là con người mà chẳng giống ai, thủ
phạm của họ chính là Thượng Đế. Thượng Đế ác tâm tạo con người của họ. Thượng Đế
sao không thấy họ buồn ủ rủ về con người, về những nhu cầu khác thường của họ.
Biết đâu có nhiều đêm họ phải khóc thầm về những gì mà họ phải chịu đựng! Đối với
một con người mơ ước, mong muốn mà không được đã là cảm thấy đã khổ trong khi họ
phải làm những điều mà người khác thường hay chú ý theo dõi, đôi khi họ lại bị
chế giễu nữa. Thượng Đế đã tạo ra mà Thượng Đế không nhìn thấy, thế mà con người
mhìn thấy lại chẳng hề giúp đỡ họ mà lại còn ngăn cấm, chê bai hoặc làm khó khăn
cho họ thêm lên. Tại sao một con người bình thường khi họ muốn một điều gì họ cố
gắng đạt đến điều mong muốn; ai cản trở ngăn cấm họ quyết vượt qua cho được để đạt
được ý nguyện, thế mà những con người kém may mắn lại không được toại nguyện
theo những nhu cầu, ý muốn của mình mà lại bị xã hội bài bác? Tại sao người ta
không oán trách Thượng Đế và cảm thông với họ?
Những người đồng tính
không là con người ư? Họ không được quyền bình đẳng và mong muốn như con người
khác ư? Con người ta có những nhu cầu tâm, sinh lý; người đồng tính cũng có những
nhu cầu của họ, tại sao họ không được quyền thể hiện những nhu cầu của họ? Tại
sao người ta lại nhân danh nầy nọ, nhất là nhân danh Thượng Đế để phủ nhận những
gì mà Thượng Đế đã làm cho họ? Thật là một điều oái oăm lạ lùng nhất trong cuộc
đời nầy! Họ chật vật đối với cuộc sống của chính mình, họ xoay sở những cần thiết
nhu cầu của họ; họ phải âm thầm chịu đựng với những cay đắng cùng những chế giễu
của cuộc đời. Họ cũng mong muốn nhiều thứ nhưng tất cả đều bị giới hạn trong giới
tính mà họ phải cưu mang, thế những ai đã từng đứng ra để bênh vực cho họ? Hay
là người ta không tán đồng một cuộc diễu hành của người đồng tính được tổ chức
hàng năm ở tại một thành phố của quốc gia nào đó, hoặc người ta nhìn vào đó với
một cảm giác vui vui, lạ lùng, quái đản đáng thương hại! Điều đó khiến chúng
ta, những con người có nhiều may mắn hơn, cần phải suy nghĩ và thông cảm hơn
nhiều và mong rằng những nhu cầu của họ cũng được chấp nhận như một thực tế không
thể thiếu đối với cuộc đời của họ. Điều ấy cũng chẳng làm chết ai và tổn hại đến
xã hội một cách nghiệm trọng nào!
Đồ Ngông,
10/11/2013.
No comments:
Post a Comment