*Tào Lao Thế Sự 2. (tt)
Xin Quý Vị đừng tưởng Đồ Ngông tôi đang đề cập đến chuyện một người sắp lên báo cáo với Quý vị về một vấn đề nào đó. Không đâu, Đồ Ngông tôi muốn nói đến một việc thật là hệ trọng hơn cái chuyện của ông tai to mặt bự sắp lên để trình bày một kế hoạch hay một chuyện gì đó với nhiều người thuộc thành phần thính giả được mời tham dự. Đồ Ngông tôi thật là ngông, muốn xen vào cái chuyện gọi là hành chánh: Cấp dưới "báo cáo" những việc, kết quả mình hay nhóm của mình làm được cho cấp trên bằng giấy tờ có chữ ký, con dấu hẳn hoi.
Thông thường trong mọi cấp hành chánh của mọi chính phủ đều có những báo cáo cho cấp trên. Ðơn vị nhỏ báo cáo cho cấp to để xin chỉ thị hay những thành tích đã đạt được, nhất là những báo cáo quan trọng là các bản tổng kết cuối năm hay cuối tài khóa. Từ những báo cáo nầy, người ta mới định hướng cho kế hoạch tiếp theo, rút các ưu khuyết điểm để thực hiện kế hoạch cho trọn vẹn. Nói thì cho ngon, kể ra thì rất là êm xuôi, mà người đời đã có nhận xét rằng: "Nói thì dễ, chứ làm thì khó", mà quả thật như vậy, cái tâm lý che đậy những gì xấu của mình là một cái tâm lý ngàn đời của con người. Che đậy cái xấu như "mèo giấu cứt" ấy!
Tốt Khoe, Xấu Che!
Tục ngữ, ông bà đã có câu
Mang chi bộ mặt, nét sầu sầu
Đem ra thiên hạ, xem ghê nhỉ
Nét đẹp, sao mà lại để đâu!
Ông tệ, nhưng mà có chịu đâu
Nghênh ngang, nỗi hứng kẻ to đầu
Phen nầy ta quyết cho thiên hạ
Biết được là ta cũng có đầu!
Đồ Ngông, (30/11/2014)
Thế rồi, cái bản báo cáo nó cứ được thổi phồng thêm chút ít là ít nhất, đó là bản báo cáo tương đối trung thực. Ai dại gì nói những điều thất bại, không thành công nhiều vào trong bản báo cáo khiến cho cấp trên buồn buồn nó chửi hay phê bình nặng nề trong các buổi hội nghị thì biết úp mặt vào đâu. O bế thêm chút nữa, thì những thành tích đạt được mình cứ làm cho kêu lên, mình cứ quan trọng hóa cái vai trò giúp đỡ, lãnh đạo đứng đắn của cấp trên; thì người trên sẽ được nở lỗ mũi mà mình cũng chẳng thiệt hại gì! Nhưng bao giờ cũng vậy, những thằng người biết nịnh cấp trên, tất nó cũng biết đè cấp dưới, thế mà nó được yên thân và thăng cấp mau lẹ, vì nó biết gãi ngứa. Còn những tay không chịu gãi ngứa, cứ tong tỏng thẳng ruột ngựa; chí khí thì có đó nhưng rồi bị gán ghép là ương ngạnh, cứng đầu, không tuân hành lệnh cấp trên, lúc nào cũng tỏ ra chống đối…thế là "mày sẽ biết tay tao!", thế nào cũng bị đè chết bỏ. Trừ khi nó biết xin lỗi và "biết điều": "Em lỡ dại, xin anh chị bỏ qua cho, nhà em cũng có chút đỉnh quà để tặng anh chị xài", rồi từ từ những khó khăn được gỡ và từ đó mình lại được nhập vào băng đảng, và xuôi theo dòng nước.
Xuôi Dòng!
Lội dòng nước ngược, khó mà lên
Đã mỏi thân con, trí nhủn mềm
Cố lắm, nhưng mà người đã kiệt
Lấy đâu che chở cả bầy con!
Xuôi dòng cho đỡ phải hao hơi
Đỡ cả công lao, đỡ cuộc đời
Mặc kệ cho người, cho Tổ quốc
Đi vào chung cuộc, một trò chơi!
Đồ Ngông, (30/11/2014)
Ôi! Đúng là cuộc đời! Những lời "nghịch nhĩ" thì khó nghe, những điều chân thật thì thường vương tội vạ vì mình không biết cố gắng khắc phục, mình bất tài…cho nên báo cáo trở thành một cái "mốt" đánh bóng, che dấu những gì gọi là yếu kém vừa có thể kiếm thêm được ngân sách, vừa không phải bị chửi, hay bay chức mà lại được lòng của cấp trên! Vui vẻ nhau cả làng! Thế rồi báo cáo trở thành những đòn lừa, từ cấp thấp cho đến những cấp cao. Đến một ngày nào đó, vỡ ra "bình mắm đã thối", sự sụp đỗ của một căn nhà được xây dựng trên thành tích không có thực không thể tránh khỏi, mà ruồi nhặng lại bu đầy!
Đồ Ngông,
30/11/2014.