*Thơ Đồ Ngông! (tt)
*Ăn!
Ta ngồi xúm lại mà ăn
Ăn sao cho sạch, chén tô
chẳng còn
Ăn cùng cho cả núi non
Ăn luôn sông nước, mây
trời chẳng tha
Ăn trên chẳng thấy là
nhà
Làm sao bên dưới, chẳng
còn người dân
Ăn cho chẳng có lối vào
Ăn đi…ăn nữa, còn đường…cứ
ăn!
Đồ Ngông,
12/11/2014.
*Nực Cười!
Nực cười chú Cuội leo
thang
Ngàn năm tới được một bên
chị Hằng
Chị Hằng đẹp thế mà
than
Bỡi vì quá đẹp, nên chàng
làm thinh
Bao năm khép nép thân mình
Đành ngồi giữ gốc cây đa
ôm sầu
Chị Hằng thời sắc còn đâu
Thời gian qua mãi, lâu
lâu vẫn buồn!
Đồ Ngông,
13/11/2014.
*Cản Đường.
Không đi sao lại cản đường
Lơ ngơ, lớ ngớ một bầy
không nghe
Sao đâu lại cứ ngẫng đầu
Tưởng rằng ta đã hiểu sâu
mọi điều
Mà ra tan cả bầu trời
Đất kia cũng nát, lầm
than khốn cùng
Một vùng đất chết mông
lung
Bao nhiêu oằn oại, tiếng
than tắc ngầm!
Đồ Ngông,
13/11/2014.
No comments:
Post a Comment