Saturday, November 22, 2014

*Chủ Nghĩa Thống Trị- Ăn Hiếp- Áp Bức!


*Tào Lao Thế Sự 2.       (tt)


m nay Đồ Ngông tôi lại viết chuyện Tào Lao. Đã lâu lắm rồi viết cái kiểu đàng hoàng nó cũng trở nên nhạt nhẽo làm sao ấy. Thôi thì chuyển "tông” để làm mắm dưa, dưa mắm cho đỡ buồn!

Những chuyện Đồ Ngông tôi viết chỉ là những chuyện đđọc "Tào lao" chơi cho vui, chứ nó chẳng có tài liệu, trích dẫn, hay tích sự gì cả. Nghĩ đâu bạ đó, chẳng có bằng chứng, chẳng muốn đụng chạm tới ai. Chuyện gì trong xã hội có thì mình góp chút ý kiến chơi, còn rủi trúng ai thì ráng chịu, nhưng mong người ta thông cảm cho, vì mình đâu có cố tình. Đồ Ngông tôi chỉ muốn nói chuyện Tào Lao thôi mà! Và cũng đâu có muốn những suy nghĩ của mình phải ảnh hưởng hay thâm nhập vào người khác như "Chủ nghĩa thống trị" mà bao nhiêu người hay nhiều quốc gia muốn làm.

"Chủ Nghĩa Thống Trị" là chủ nghĩa gì nhỉ? Thực sự thì Đồ Ngông tôi cũng chưa nghe đến chủ nghĩa thống trị bao giờ. Người ta chỉ "Muốn", "Thực hiện" sự thống trị lên người khác hay nước khác, nhưng tại vì Đồ Ngông tôi thấy thiên hạ ai cũng muốn đè đu cưỡi cổ thiên hạ nên vội vàng nỗi hứng đặt cho nó cái tên nghe dữ dội là "Chủ Nghĩa Thống Trị" cho nó oai và để nhằm "quan trọng hóa" vấn đđó thôi!



*Thấy rằng!

Thấy rằng thiên hạ thích làm to

Ai ai cũng muốn nhái ra bò

To đầu lớn xác hù con nít

Gom đ người khác, chở về kho!



Thấy rằng sức mạnh mới là ăn

Dao to, búa lớn, nhiều hung hăng

Đem ra hàng khối, đe thiên hạ

Thủ đoạn tranh hơn, mãi nhập nhằng!



ớp của, giành phần, cứ tiến lên

Ta to, đã mạnh lại lắm tiền

Phen nầy đi lấy, gom khắp cõi

Thỏa mộng ngàn năm, chiếm mọi miền!



ồ Ngông, 19/11/2014)



Muốn hay ý đồ thống trị không phải cho đến bây giờ mới có, mà có thể từ khi có con người là đã có điều ấy rồi. Nó cũng như là một bản năng của loài người, ai cũng muốn người khác phải nghe mình, làm theo điều mình muốn và chịu sự điều khiển của mình dù mình có tài hay không. Một đám con nít cũng ồn ào về ý tao ý mầy; những nhà trí thức cũng bênh vực ý kiến mình là đúng, đôi khi còn mỉa mai hay phê bình nặng nhẹ với lời lẽ không được khiêm tốn thì huống chi đến những con người bình thường. Cho nên ở cái xã hội loài người, nếu không có những quy luật hay những quy ưc ước lệ thì là một sự náo loạn không ngừng! Đến nay, coi mòi thế giới này cũng bắt đầu đi vào cái thời kỳ man rợ cố hữu của "mạnh hiếp yếu, to hiếp nhỏ, không tuân theo quy luật chung nào cả"!

Người ta bày ra cái tổ chức gọi là Liên Hiệp Quốc gọi là để vận hành một hệ thống quốc tế nhằm giải quyết nhiều vấn đề hệ trọng nhằm giúp cho thế giới sống được yên ổn hòa bình hơn, do từ những kinh nghiệm kinh hoàng của các trận thế chiến I và II. Nhưng với những trường hợp gọi là diệt chủng của Nam Tư, hay Kampuchia quốc tế đã làm ðược gì? Hay khi các chế đđó đã bị làm sụp đổ thì Liên Hiệp Quốc mới đưa những lãnh tụ ấy ra tòa án quốc tế! Tại sao Liên Hiệp Quốc không lên tiếng từ khi những chế độ ấy làm công việc diệt chủng hoặc tội phạm chiến tranh? Và tại sao Liên Hiệp Quốc không dám đá đng đến những quốc gia làm hậu thuẫn cho những chế độ ấy? Coi vậy mà Liên Hiệp Quốc cũng còn sợ! Thực là chẳng xứng đáng chút nào! Nhưng có còn hơn không? Người ta muốn làm sai trái thì còn có chút e dè vẫn là đỡ hơn!

Từ thời con nít, người ta đã biết tạo thành những tổ chức để thống trị người khác qua các trò chơi chia phe, đánh lộn.., cho nên đến lớn tưởng ấy lại càng phát triển hơn lên với một quy mô tinh vi mà sau nầy khi tìm hiểu vào Đạo Phật, Đồ Ngông tôi mới thấy thật "Cái Ngã" quả là vĩ đại, chiếm hầu hết mọi sinh hoạt của đời sống lẫn tinh thần. Những đế quốc, những Đi Đế trong lịch sử như Cesar, Tần Thủy Hoàng, Constantine, Charlemagne, Thành Cát Tư Hãn hay Hitler…cũng đều nhằm giương cao cá nhân hoặc là Tổ quốc, chủng tộc "của mình". Ngay cả trong tôn giáo cũng có nhiều vị giáo chủ cho "Cái Ta" là lớn, mang sứ mệnh "Thế thiên hành đạo" và muốn tất cả người khác đu dưới sự "thống trị" của tôn giáo mình và vinh danh chỉ mình mà thôi! Cho nên, các chiến tranh khủng khiếp cứ tiếp tục xảy ra. Ngay cả Đức Chúa Trời cũng muốn độc tôn phụng thờ, lẫn Quỷ Sa Tăng cũng thế mà thôi!

Khởi đầu loài người tạo thành bộ lạc, do nhu cầu tổ chức cần người lãnh đạo, thủ lãnh đđiều khiển, điều hành; thế rồi do bản năng sự sống cần đánh chiếm nên chiến tranh giành giật giữa những bộ lạc: Bộ lạc nầy tiêu diệt bộ lạc khác để có vùng đất lớn hơn, rồi qua quá trình lịch sử những quốc gia thành hình với biết bao là chủng tộc và quốc gia nhỏ phải biến mất, nhiều chủng tộc bị "tan chảy" cùng với chủng tộc lớn, và đến nay họ cũng chẳng biết họ đã xuất thân từ đâu! Đôi khi họ cũng chẳng biết họ là con cháu của thành phần đối kháng đã lưu vong, giống như những người theo đạo nào đó chẳng biết mình thuộc hậu duệ của những người đã bị buộc phải theo bằng vũ lực (theo đạo hay chết) mà chỉ thấy mình là một tín đồ ngoan đạo!

Nếu ngày xưa, người ta có nhiều ăn hiếp vì ỷ mình mạnh thì ăn hiếp yếu, ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, ỷ giàu ăn hiếp nghèo…Họ dùng thế, tiền bạc sức mạnh để buộc những người hay những nước, nhỏ yếu hơn phải lệ thuộc, đầu phục hay phải chịu cảnh tiêu vong, rồi từ đó họ áp đặt những luật lệ, những quy định khiến cho kẻ thất thế thành những nô lệ. Họ dùng mọi hình thức để khuất phục kẻ bại trận biến chúng thành là những giọt máu trong cơ thể quốc gia của họ, để chúng không bao giờ còn có ý định khôi phục lại những gì xưa cũ! Sự uy hiếp, áp bức ấy có lẽ chỉ có dân Việt Nam mới thấm thía và hiểu rõ nhất từ trong lịch sử mà thôi, nhất là đối với những đế quốc phong kiến Tàu thì người dân Việt đã không lạ gì!

Đồ Ngông tôi tưởng rằng Chủ Nghĩa Đế Quốc đã cáo chung sau trận Đệ Nhị Thế Chiến đ nhường lai cho một thời đại Văn Minh hơn, loài người biết nhận chân được sự cần thiết của hòa bình. Thế nhưng, mất hình thức đế quốc nầy thì hình thức đế quốc khác lại hiện ra, rồi cũng tranh giành nhau, rồi cũng ăn hiếp đđi đến dùng vũ lực đe dọa, áp bức những con người và những quốc gia yếu thế hơn!



*Có Chi.

Có chi trong cõi thế gian này

Bát nháo, lao nhao chút mảy may

Đã khổ thân người, thêm ước muốn

Lại đầy tham vọng, lẫn cuồng say

Tai to, mặt bự, trùm muôn nẻo

Thế khiếp, oai hùng tỏa khắp nơi.

"Cái ngã" vươn cao đầy ngã mạn

Nỗi lòng sân hận ngút lên trời!



ồ Ngông, 19/11/2014).



 

 

Quả là trong thế giới, cũng như của những kiếp con người, chắc không bao giờ thay đổi! Chân lý hẳn là như vậy mãi ngàn năm!



Đồ Ngông,

19/11/2014.

No comments:

Post a Comment