Wednesday, June 17, 2015

*Những Tài Xế Loay Hoay!


*Tào Lao Thế Sự 2. (tt)


Ngày xưa, có một ông Tiên trong khoảnh khắc hiện ra trong tình trạng nhiễu nhương của nhân thế và sự áp bức của con người; ông đã đem những điều thực tế cũng như những biện pháp để vạch ra một con đường tốt hơn cho con người trong thế giới nầy. Ông báo trước những chặng đường sẽ xảy ra bằng biện chứng và muốn đưa con người đến một cuộc sống hài hòa, hạnh phúc. Trong nhóm mà được ông giảng giải cho biết, có một số người được lĩnh hội mau chóng và họ chủ trương phải thực hiện gấp để giúp cho loài người. Thế là họ xúm nhau nghiên cứu và lập ra một tổ chức để biến những điều còn trong lý thuyết ấy trở thành hiện thực. Tổ chức đó phát triển mạnh mẽ, họ có một hệ thống chặt chẽ và gắn kết như là một khối để thực hiện một mục đích chung, nhằm biến thế giới nầy thành một thiên đàng nơi hạ giới. Họ tự xem họ là những người tài xế tiên phong của những cỗ xe lớn để đưa từng khối người đến nơi thiên đàng hạnh phúc, và họ cũng tự coi mình là những nhân tài cần quán xuyến cho thiên hạ.
Nhưng, chuyện trên đời nầy không có gì là đơn giản cả! Không phải con đường mà ông Tiên phát họa sai lầm mà chính lòng người mới khôn lường. Con người sơ khai là chung sống và chung sức với nhau, nhưng vì mỗi cá nhân có những tư tưởng, tâm tính phức tạp; cho nên xã hội ban đầu bị phân hóa thành ra xúm nhau giành riêng cho mình hay cho bè nhóm, đảng phái của mình. Thế là sự chiếm hữu cho từng cá nhân rồi tiến đến một chủng tộc hay một tôn giáo nào đó trở nên ác liệt mà những cuộc chiến tranh là những điều thực tế xảy ra khiến cho nhân loại lại càng điêu linh. Chiến tranh từ bộ tộc cho đến quốc gia để giành đất, giành lương thực, giành biển cả; ngay đến cả chiến tranh giành ngôi vị và khống chế, hay cho dân tộc mình là vĩ đại cần thống lĩnh thiên hạ bao gồm trong lĩnh vực tôn giáo. Do vậy, tổ chức ấy cũng không tránh khỏi được những tật cố hữu của loài người: Từ khối đoàn kết lúc đầu cũng dần tan rã và manh nha sự chiếm, giành quyền lãnh đạo cùng muốn điều khiển người khác; cũng lại là “cá lớn nuốt cá bé”, “mạnh ăn hiếp yếu” chứ chẳng khác gì ai, người ta cũng chỉ mượn đến chiêu bài “giúp nhau” để thực hiện những âm mưu thâm độc ở phía sau mà thôi!
Từ lý tưởng đó, những tài xế của những cỗ xe băng rừng, vượt núi, bắt hành khách phải tuân thủ những điều kiện khắc nghiệt, gò bó chẳng giống ai và chịu những sự kiểm soát chặt chẽ để đi đến mục đích sau cùng với thời gian ngắn nhất. Lúc đầu, hành khách cũng muốn tìm đến một thế giới “thiên đàng” tốt hơn, họ đều cùng nhau cố gắng tuân thủ và tham gia nhiệt tình. Nhưng rồi, ngày lại ngày sự sống càng lúc càng khó khăn hơn, nên họ đã chán nản tỏ ra phản đối. Sự phản đối vô ích, vì họ đã nằm trong vòng kiềm chế và hoàn toàn trong xe, và chỉ tùy thuộc vào tài xế mà thôi! Họ chỉ còn có một cách duy nhất là tìm cách để bảo toàn sinh mạng của chính mình, của người thân. Họ chẳng tha thiết gì với những lời hứa hẹn của tài xế nữa, mà họ cũng chẳng ngu gì tỏ ra phản đối để bị những kẻ có thẩm quyền bắt bẻ mà hành hạ đủ điều, họ là những “con cá nằm trên thớt” đó mà! Thế nên, hành khách vô hình chung trở thành những hình nhân bất động, tài xế và phe đảng muốn nói gì đó thì nói, muốn đối xử thế nào thì đối xử; còn họ muốn làm gì thì họ làm kể cả sự ù lì và ngang ngược; không ngang ngược sao được vì “đã khổ quá mà”! Những tình trạng cướp bóc, giết người hãm hiếp, rối loạn xã hội bắt đầu xảy ra. Theo thời gian tệ nạn càng lúc càng nhiều đến đỗi những lực lượng có thẩm quyền cũng không thể ngăn cản nỗi. Tình trạng hối lộ để chạy tội tăng tiến chóng mặt và kẻ nhận được tiền của lại khoái chí, thế là tình trạng hối lộ, ăn hối lộ, vòi vĩnh, làm tiền, tham nhũng…Ôi thôi, không biết bao nhiêu mà kể! Thế là chưa đến thiên đàng hành khách đã rơi vào “địa ngục”, mà những tài xế lái xe thì cứ “loay hoay” tìm con đường để đi đến tương lai, trong khi những chiếc xe khác đã chạy đi quá xa, xa không biết đã đến chốn nào rồi, và những hành khách trên đó chẳng thấy “địa ngục” trước khi để nhìn thấy được “thiên đàng”. Ông Tiên đứng trên cao, nhìn thấy mà hai mắt mờ nhòa vì lệ đẫm tràn khiến ông không còn nhìn thấy gì nữa cả! Lòng Ông nổi lên một sự hối hận vô bờ!

Đồ Ngông,
18/06/2015.

No comments:

Post a Comment