*Tào lao Thế Sự 2. (tt)
Ngày xưa rùa không có cái mu cũng không chậm chạp như bây giờ. Rùa lúc ấy rất năng động và có nhiều thành tích đáng nễ trong những loài động vật. Nó thông minh, đi đây đi đó nhiều nơi kể cả trên cạn, dưới nước nên học được những điều hay, mới lạ. Rùa lại biết kết hợp nhiều phương cách để trở thành loài vật bản lĩnh và tạo thành một vương quốc có thể coi là hùng mạnh không ai ăn hiếp và bức bách nó được. Thế mà một ngày kia, không biết từ đâu bầy hổ dữ lại đến giang sơn nó mà tung hoành, cho nên họ nhà rùa đành ngậm câm tìm chỗ né tránh, cuộc sống trở nên khó khăn hơn. Rùa quyết tâm phải đánh đuổi đám hổ nầy ra khỏi giang sơn của mình mới được. Một phần rùa phân công người đi tìm những sách lược khả dĩ chiến thắng, một phần tuyên truyền trong họ nhà rùa phải can đảm, trường kỳ kháng chiến để đấu tranh giải phóng quê hương. Bao nhiêu rùa đồng tâm hợp lực làm mọi công việc đó kể cả không nề gian khổ, cùng nhau hành động.
Một ngày nọ, nhóm chiến lược đi đến đỉnh núi cao kia gặp một dị nhân rất tài giỏi, khí khái hơn người không màng cuộc đời mà sống đời ẩn dật, ông nầy ngồi phân tích thế sự từ triết thuyết nầy cho đến triết thuyết khác để rút ra một triết thuyết chung cho toàn xã hội. Triết thuyết ấy có mục tiêu thực tiễn đem lại công bằng cho xã hội các loài cùng tạo một cuộc sống hài hòa cho mọi giống trên thế gian giống như một thiên đường nơi hạ giới. Ông ta kết hợp từ phương pháp lý luận mới nhất trên cơ sở thực tế của nền kinh tế hiện thực; ông ta bác bỏ những tâm linh hoang đường, phủ dụ của nhiều người lợi dụng vào lòng tin của thiên hạ để xây dựng cơ sở làm bá chủ bằng đức tin. Ông ta lại cố chứng minh sự tiến triển của xã hội bằng những biện chứng khoa học cũng như bước đường mà xã hội sẽ phải trải qua.
Nhóm rùa chiến lược rời khỏi dị nhân đó mà trong đầu óc cứ bị ám ảnh cái lý thuyết của dị nhân đã phân tích, và đó cũng là một tia sáng khởi lên cho một chiến lược trường kỳ chiến đấu và để đi. Nó giống như kim chỉ nam để thực hiện cuộc sống và một chế độ tốt hơn. Từ đó nhóm chiến lược trở về trao đổi cùng mọi thành viên rùa khác cùng thực hiện cho bằng được công cuộc giải phóng giang sơn khỏi loài hổ dữ. Loài rùa tập trung mọi nỗ lực, mọi sức mạnh kể cả sức của rùa con. Tất cả đều chỉ nhằm một mục đích làm cho giang sơn của mình thoát khỏi nô lệ và giành lấy được độc lập.
Sau trận thư hùng quyết liệt và trường kỳ, rùa cũng bảo vệ được giang sơn. Nhóm chiến lược quyết thực hiện con đường đã định. Nhưng con đường không đơn giản vì bất cứ sau một cuộc chiến nào, người ta vẫn bảo vệ vị trí và công cuộc của mình bằng những biện pháp bảo vệ hữu hiệu nhất, cho nên phải trấn áp những thành phần chống đối bằng biện pháp mạnh bạo, giống như hồi nhỏ đánh lộn nhau phe thắng hành hạ phe thua làm cho nó không dám ngóc đầu lên để lật đổ trở lại mới thôi. Còn người của phe thắng mà có dốt nó vẫn phải xài dù không được việc còn hơn là xài người tài giỏi của phe thua kể cả những người bên ngoài vì sợ nó âm thầm núp bóng mà chờ ngày lật lại thì sao. Cho nên rùa muốn bảo vệ thành quả công cuộc của mình mà cứ dùng chất vững chắc để làm cho cái lớp ngoài càng cứng chắc được chừng nào hay chừng nấy. Chúng cũng chẳng tin ai ngoài chúng; thế cho nên chúng tự xây, tự bọc cho mình một thành trì cứng nhắc cũng như không bao giờ tin, dùng ai bao giờ. Chúng trở nên tự cô lập mà cứ tự hào tiếp nhận được những tư tưởng vĩ đại của vị triết gia ở ẩn kia. Vì thế đầu óc chúng càng mê muội, gò bó hơn trong sự suy nghĩ phiến diện, ảo tưởng của mình. Chúng tự mình giết mình trong ánh hào quang tự mãn, kiêu hãnh; trong cái quan điểm thiển cận mà không thấy được bên ngoài người ta đã đi đến đâu. Vì cứ tập trung cố gắng dùng chất chắc nhất để xây cho mình cái võ bọc và cũng vì không thấy được trở ngại khi mình mang cái lớp võ ấy cho nên loài rùa càng ngày càng có cái mu to tướng, đi trở nên chậm chạp và phải bò như hiện nay. Chính vì không bắt kịp loài khác cùng tự làm mình thua kém, phải bò nên ưu thế mất dần. Lần nầy rùa lại bị mất hẳn quốc gia, để rồi phải chui rúc sống trong những hóc hẻm u tối cùng lê lết cái mu nặng nề trên khắp con đường mình đi. Khi nào gặp nguy hiểm một chút, chúng phải rụt đầu, rụt chân, đuôi vào trong cái mu ấy mà trốn tránh. Ôi, tội nghiệp cho loài rùa cũng chỉ tại bắt đầu từ cái lủ rùa mê muội mà thôi!
Đồ Ngông,
30/08/2015.
Friday, September 4, 2015
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment