Mọi người trở lại xe buýt vào lúc 11 giờ 10 và xe chạy ngược lại về hướng Thành phố Osaka. Nhưng sau khoảng 20 phút thì xe buýt dừng ở gần một ngã tư, tôi cứ tưởng là bị kẹt xe; nhưng không, mọi người xuống để vào một nhà hàng Nhật để ăn trưa. Nhà hàng không để tên tiếng Anh nên tôi chẳng biết là nhà hàng gì. Đoàn chia ra ngồi ở ba bàn dài trước mặt mỗi người có phần riêng biệt và có một cái lò, nồi nho nhỏ được đun nóng để nấu thịt cho chín hay luộc rau cải cùng với những dĩa, chén cũng không lớn cho từng phần của người ăn. Đây là điểm lạ lần đầu tiên mà chúng tôi học được về cách ăn uống của người Nhật. Tất nhiên là chúng tôi ăn không được đúng cách và cần phải học hỏi nhiều hơn nữa. Dù là lạ hoặc không đúng thì các thức ăn cũng được sử dụng theo từng cách riêng và “đâu cũng vào đấy”, và mọi người vẫn được no bụng để lên xe đi tiếp.
Hơn 12 giờ thì đến Osaka. Osaka là một Thành phố cảng sầm uất của Nhật ở đảo Honshu với khoảng 223 cây số vuông và số dân chừng 19 triệu rưỡi. Nhưng xe đưa chúng tôi đi thẳng về car park và Jennifer hướng dẫn đoàn đi lên trên Thành Osaka tham quan. Đoàn đi trên con đường tráng xi măng rộng rãi giữa các hàng anh đào. Bây giờ đã qua mùa anh đào nở rộ và qua hội “ngắm hoa”, nhưng tôi không tiếc điều ấy vì khi chúng tôi ghi tên vào tour thì thời gian bắt đầu đi vào ngày 11 tháng 4, tức là thông thường hơi trễ với mùa hoa anh đào nở. Mặc dù là tùy thời tiết từng năm, nhưng người ta ước tính là thường vào cuối tháng ba, đầu tháng tư thì hoa anh đào sẽ nở rộ, còn tour chúng tôi sau một tuần. Chính vì vậy mà tôi cảm thấy mình được may mắn hơn khi biết được lá của hoa anh đào và có khi cả trái non của nó. Quả thật theo tiếng Anh gọi nó là “cherry blossom” là đúng vì các cuống hoa giống như cuống của chùm trái “cherry” và lá cũng giống lá của cây ăn quả nầy. Dù hơi trễ nhưng đoàn chúng tôi vẫn thưởng thức được những cây cherry đầy bông trỗ muộn của khu vực nầy.
Tôi mãi mê với những bông, cành, hàng cây anh đào và cố thu lấy những cảnh ấy vào trong thẻ nhớ của máy quay nên khi nhìn lại đoàn đã đi xa, đành phải chạy theo mệt nghỉ. Và cuối cùng cũng chạy lên tới khu vực Thành Osaka.
Người ta bảo rằng: Đi Osaka mà không đến viếng Thành là một thiếu sót vì Thành Osaka là ngôi
Hoa Anh Đào, hào và vách thành. |
Thành Osaka gọi theo tiếng Hán Việt là Đại Phản Thành được xây dựng vào thế kỷ thứ 16 do lãnh chúa lừng danh Toyotomi Hideyoshi. Thành đã từng bị thiêu hủy, xây dựng lại nhiều lần, lần đầu vào năm 1620. Nhưng tòa nhà chính bị thiêu rụi vào năm 1665 sau khi bị sét đánh. Qua nhiều năm xao lãng, Thành được tu sửa, sửa lại do các Mạc Phủ quyên góp được tiền từ nhân dân vào năm 1843.
Sau các đợt tu sửa vào năm 1928, 1995 Thành được hoàn tất vào năm 1997 với chiều cao khoảng 40m trên nền có diện tích khoảng 60,000m2; bên ngoài là kiến trúc có 5 tầng, nhưng bên trong là 8 tầng. Từ tầng 1 đến tầng 7 là những nơi trưng bày các loại vũ khí, áo giáp và vật dụng dân gian của các thế kỷ trước. Riêng tầng 8 được thiết kế như một đài quan sát và ngắm cảnh. Nhiều người cho rằng bên ngoài Thành có kiểu cổ, nhưng bên trong rất hiện đại vì có cả thang máy để tiện lợi cho khách vãng lai.
Sau khi ngắm cảnh, nhìn những cảnh sinh hoạt ở đây, tôi và anh Ba Quang cùng chụp những bôi hình cho nhau. Riêng tôi còn sử dụng máy quay để lấy toàn cảnh khu vực nầy và cận cảnh của Thành Osaka như để thấm sâu vào từng mái ngói màu xanh lá cây duyên dáng của nó, cũng như những hoa văn, họa tiết được dát vàng nỗi bậc cái màu tương phản hùng tráng của ngôi thành. Rồi chúng tôi thả lần đi xuống, những cành hoa anh đào hay những bóng dáng thiếu nữ mặc bộ đồ kimono đều là những hình dáng để chúng tôi thu hình giống như những gì quý hiếm trên đất Nhật, dù người mặc đó là người Nhật hay du khách từ Trung Quốc sang làm duyên trong những sắc phục đặc trưng của người địa phương.
Lần xuống nầy chúng tôi có nhiều thời gian thong thả để quan sát các bông anh đào cũng như cái thành quách cổ xưa nầy. Hoa anh đào mà chúng tôi thấy ở đây cũng có nhiều loại: Có loại nhiều cánh, cánh dầy chắc là lâu tàn hơn vì xem ra cuống nó cứng rắn và bông sung mãn, chúng cũng có loại bông màu hồng, phơn phớt hay trắng. Còn loại dọc theo hai bên đường xi-măng thì lại cánh mỏng chỉ có năm cánh mà thôi. Từng cơn gió nhẹ thoảng qua cũng làm cho những cánh hoa lả tả rụng rơi; chúng nhẹ nhàng, lăng quăng theo chiều gió rồi từ từ rơi xuống đất. Có lẽ vì chúng dễ rụng nên người võ sĩ đạo Samurai ví chúng như cái chết của họ chăng? Có lẽ từ cái thú nằm trên sân cỏ để nhìn hoa đầy tràn trên cây rồi từng cơn gió thổi qua là bao nhiêu cánh hoa lại rụng đầy mà trở nên cái thú “ngắm hoa” (hanami) của người Nhật vào mùa Xuân có đầy hoa Anh Đào, và cũng như là để ăn mừng cho một năm mới lại vừa sang?
Suy luận để cho vui chứ chẳng là hẳn như vậy đâu vì chưa có sách vở nào kể đến cái khởi đầu của tập tục đáng yêu nầy. Nhưng xứ Nhật được xem là xứ sở của Hoa Anh Đào từ xưa, mặc dù sau nầy có những nước khác cũng dành phần hoa anh đào là của mình. Dù là của ai thì ngày nay du khách vẫn đến viếng thăm nước Nhật thật nhiều “Khi Hoa Anh Đào Nở”, trong đó có đoàn chúng tôi!
Cái thú của tôi là chụp hình hoa Anh Đào mà phải chụp trái sáng, hoặc từ phía trong chụp ra. Chính vì vậy mà tôi mới chú ý đến những vách thành bằng các khối đá chồng lên nhau mà không có đất hay hồ vữa gì xen vào mà hào cũng rất rộng như một dòng sông nhỏ. Ở góc thành có những tháp canh gác, còn độ sâu thì chẳng biết là bao nhiêu. Nhưng hào rãnh phía trên gần Thành Osaka chính thì không có nước.
Lần trở ra xe, và tất cả chúng tôi lên xe để khởi hành đi nơi khác vào lúc 2 giờ 15. Đến 2 giờ 50 thì đến khu mua sắm Shin Sai Bashi Suji.
Shinsaibashi là một trung tâm thương mại sầm uất, phổ biến của Osaka. Nó được xây dựng và hoạt động từ thời Edo cách đây khoảng 400 năm do những thương nhân mua bán quần áo, sau đó là những mặt hàng khác và phát triển cho đến ngày nay. Nó được mang tên của Shinsai Okada khi Shinsai xây cầu đầu tiên bằng gỗ (Shinsaibashi Bridge) băng qua kênh đào Nagahorigawa vào năm 1622. Sau đó, mặc dù cầu đã được thay đổi bằng cầu sắt (1873), và cầu đá (1909), nhưng đến năm 1964 vì nhu cầu làm đường nên kênh đào bị lấp thì cầu bị dỡ đi. Khu chính của Shinsaibashi là con đường đi bộ có mái vòm che ở trên mà chúng tôi đang tham dự vào tức là Shinsaibashi Suji nầy. Hai bên đường là những dãy cửa tiệm bán đủ thứ hàng kể cả bánh kẹo, quần áo, nữ trang, giày dép, thức ăn, cà-phê; từ những gian hàng bán đồ bình dân cho đến các cửa hàng sang trọng. Không biết là nó dài bao nhiêu vì chúng tôi không có thì giờ để đi cho suốt, nhưng Shinsaibashi suji không phải chỉ có một bên đường chính mà nó ở cả hai bên. Tôi và anh Nhi đi khá xa từ phía bên kia khi mỏi chân thì quay lại rồi đi về phía đối diện cũng chẳng hết, đành quay trở về để rủi lỡ chuyến xe hoặc trễ nải khiến mọi người đợi chờ. Nhưng theo thông tin thì nó dài khoảng 580m và có vào khoảng 180 cửa hàng. Người ta lượng ước ngày trong tuần thì có khoảng 60,000 người mỗi ngày, còn những ngày cuối tuần số người đi đến đây chừng gấp đôi.
Tất nhiên đàn ông chúng tôi không mấy người biết chọn hàng để mua vì thế mà nhóm đàn ông thường tụ tập lại để tán gẫu, nêu những thắc mắc về những điều lạ mà mình thấy. Còn mấy bà thì khá lỉnh kỉnh và quảng cáo nhau những món hàng mình mua được. Âu đó cũng là điều thú vị!
Đến 5 giờ 10 xe buýt đến, mọi người lên xe để xe đưa về nhà hàng ăn chiều. Từ giã Shinsaibashi Suji, chắc không hẹn gặp! Hai mươi phút sau ngồi vào bàn ăn ở một nhà hàng Nhật ở dưới tầng hầm mà không phải là ở những băng dài, bàn dài như lúc trưa, mà là bàn 4 người ở một ngăn có vách ngăn cách, ngăn nào rộng hơn thì cho 6 người. Thức ăn, chén dĩa thì cũng như ở nhà hàng trước. Xong, chúng tôi về đến khách sạn New Otani Osaka vào lúc khoảng 7 giờ chiều, tôi được ở trên tầng 10 phòng 31. Chính vì ở phòng nầy mà tôi có một sự hối tiếc không nguôi. Nguyên nhân là vì khách sạn nầy ở gần với Osaka Castle mà phòng tôi lại nhìn rõ về Thành Osaka hơn. Ban đêm Thành được đèn chiếu sáng thật rạng rỡ, hình dáng rất đẹp, tôi muốn quay cảnh ấy nhưng máy lại hết pin. Lúc đó, tôi lại không nghĩ đến chụp hình và tính gần sáng mình dậy sớm quay cũng không muộn. Nhưng điều ấy không đến vì đêm hôm những đèn chiếu lên Thành đã hoàn toàn tắt ngấm tự bao giờ, nên tôi phải đành lỡ cơ hội và chỉ có tiếc nuối mà thôi!
Nguyên Thảo,
17/07/2017.