Wednesday, July 5, 2017

*Ông!



*Giận!

Ông giận, sao mà ngó thấy ghê
Nhăn nhăn nhó nhó, khó tư bề
Mắt lươm, chú chó liền co cẳng,
Tay với, gà con vội xếp mề.
Miệng mở, nhưng mà sao lắp bắp,
Tóc bay, lại nữa vẫn ê chề.
Hung hăng, lạ gớm, ông chi lạ!
Nổi giận sao mà thấy thật ghê!

Đồ Ngông,
01-09-07.

 


*Chẳng biết!

Chẳng biết làm sao tỏ nỗi lòng
Hay là giữ mãi chẳng thèm mong
Nói ra thì lại càng thêm chán
Không nói thì sao tỏ được lòng!

Chẳng biết làm sao, chẳng biết sao?
Nghĩ  ra,  rồi lại nghĩ quay vào
Lui cui, lẩn quẩn "không" hay "nói"
Có nói thì là phải nói sao?

Đồ Ngông, 

01-09-07.

 


*Cây Chổi.

Cây chổi đong đưa, cây chổi cùn
Từng cành từng tép lại gom chung
Tung hoành rác rưởi đều gom sạch
Ngang dọc đồ dơ cũng quét cùng.
Tưởng yếu nhưng ra thành chắc nịch,
Thấy mềm mà lại rắn hơn khung.
Ngày ngày thanh tảo bao nhiêu rác
Cho bớt đời dơ, bớt não nùng!

Đồ Ngông, 

01-09-07.

 


*Ông!    

Đã hết Tây rồi lại tới Đông
Sao mà lắm kẻ "xía" không công
Chắc quên mình kẻ nhiều ăn học
Thừa biết là ta "đứa lộn sòng".

Tớ nhắc dùm ông, chớ chĩa vào
Ở đâu? Thì biết chuyện ra sao?
"Cù bơ cù bất" mà hay chõ
Mỏ nhọn có nhiều, xứng vậy sao?

Có phải ông là "đứa" dễ sai
Lệnh trên lệnh dưới của quan Ngài
Ông tung rối rắm đều theo lệnh
Cho lắm thì ông: "Phận kẻ sai"!

Đồ Ngông,
01-09-07.

 


*Tớ!

Tớ, đứa bá vơ không chức phận
Ngông ngông thiếu trí buồn thời vận
Vui chơi viết bậy cùng vô loại
Hứng chí tào lao theo nhân vấn.
Xã hội om sòm bao gấu ó,
Nhân quần ủn ỉn điều lo bận.
Ngang ngang bình lặng coi như tớ
Cứ thế mà đi không vướng bận.

Đồ Ngông,
01-09-07.




No comments:

Post a Comment