Xe lửa chạy nhanh
qua các cánh đồng chưa được khai phá cũng như các khu rừng, rồi những hồ, sông nước.
Tôi cố nhìn để xem coi có tàn tích của những nông trường (Sovkhoz) theo dọc đường
hay không, nhưng thỉnh thoảng chỉ có vài nhà máy chế biến gỗ lèo tèo mà không
biết là sử dụng kỹ thuật máy móc hay còn bằng sức người, và không biết nó là của
tư nhân hay là Nhà Nước? Còn những Hợp Tác Xã nông nghiệp (Kolkhoz) chắc giờ nầy
tan rã cả rồi vì thời gian từ lúc Liên Xô sụp đổ đến nay cũng là gần 30 năm. Có
những xóm làng quê mà nhìn qua cửa sổ của xe lửa thì cũng chẳng có gì là nổi trội
để đánh giá thành quả vượt bực của Liên Xô đối với nông thôn, mà lại giống như
những nơi nông thôn còn nghèo nàn, không biết cái nhìn của tôi có đúng không
hay là tôi chỉ nhìn được vào cái khía cạnh tiêu cực thôi! Nhưng tôi nghĩ có thể
đúng một phần nào, nếu nó đã tiến bộ, kết quả thật cao thì chế độ Cộng Sản ở Liên
Xô và Đông Âu đâu bị sụp đổ. Nếu Xã Hội Chủ Nghĩa tốt đẹp, đem lại công bằng, hạnh
phúc cho người dân thì sau khi sụp đổ các nước đó đã quay lại chế độ cũ rồi. Đàng
nầy thì không! Như vậy con đường đi lúc trước đã là một sai lầm rất lớn. Lúc đó
tôi mới nghĩ về cái cuốn sách Tiếng Anh mà Huệ đã xin được từ Trung Tâm Văn Hóa
Mỹ, không lẽ cuốn sách ấy được viết dựa theo những báo cáo “láo” của các cán bộ
từ các cấp. Vì theo kinh nghiệm của tôi thấy sau 30/04 khi thực hiện các đường
lối chủ trương của Đảng, Nhà Nước, nhiều nơi đã gặp nhiều khó khăn do sự bất hợp
tác của người dân, Cán bộ sợ cấp trên phê bình, khiển trách nên đã thường xuyên
báo cáo láo, cho nên mỗi năm cứ “thành công, đạt chỉ tiêu, vượt chỉ tiêu”, nhưng
lâu ngày thì tàn rụi! Đó là chưa kể đến năng lực của Cán Bộ chưa đáp ứng được với
hệ thống tổ chức mới nên “thất bại”, làm hư là chuyện thường. Và từ sai lầm đến
sửa sai là một quá trình thời gian. Xong làm lại, rồi cũng sai lầm và sửa sai,
thế là chẳng đi đến đâu, cứ loay hoay từ tháng nầy đến năm khác, khiến người dân
càng ngày càng khổ thêm thôi!
Vừa nói chuyện mắt
tôi vừa nhìn ra bên ngoài để quan sát, đồng thời khi thấy cảnh nào có vẻ nên thơ,
đẹp hoặc có chút đặc biệt tôi cầm máy hay điện thoại lên quay để ghi lại làm kỷ
niệm cho một chuyến đi. Cuộc nói chuyện của chúng tôi khá lý thú vì mỗi người có
kiến thức một ít góp chung vào nhau khiến cuộc “mạn
đàm” cũng tương đối, nhất là những cái thấy của Nghi từng có ở ngoài Bắc nữa để
cùng nhau kiểm chứng cho cái nhận xét hiện tại.
Rừng rất nhiều dọc
hai bên đường đi, nhưng với hình dáng của chúng tôi nghĩ không lẽ phần lớn toàn
là cây Bạch Dương chăng, có phải vì vậy mà người ta thường gọi xứ Nga là xứ sở
của Bạch Dương? Theo lịch trình chúng tôi sẽ mất gần bốn tiếng đồng hồ để đến được
Saint Peterbourg (là thành phố mà trước kia được đổi tên là Léningrad theo tên
của Lénin tức là Thành Phố Lénin giống như Sài gòn đã đổi thành Thành Phố Hồ Chí
Minh, nhưng sau khi Liên Xô sụp đổ người ta đã đổi lại là St. Peterbourg như ngày
xưa) dù vận tốc của xe lửa tốc hành chạy gần 300 cây số giờ!
Chúng tôi mãi mê
chuyện trò mà xe lửa đã vào ga ở St. Peterbourg. Mọi người thu vén hành trang chuẩn
bị rời xe lửa. Trên đường đi rời ga, anh Hùng nói đám tụi tôi nói chuyện hăng say
không nghỉ ngơi khiến anh ngủ cũng không được luôn. Tôi cười! Rồi từ đây mấy ông
gồm anh, ông xuôi của anh là anh Trang cùng anh Thạnh đặt cho tôi cái danh hiệu
“Ngoại Trưởng” và tôi được gọi là như thế trong suốt chuyến đi! Ấy cũng là chuyện
vui thôi mà!
Rời nhà ga, Bernard
và Jennifer tập họp chúng tôi ở bên ngoài để gặp Cô nàng Người Nga, cô có giới
thiệu tên nhưng mọi người nghe không rõ chỉ biết là cái gì “a,a” đó thôi. Thôi
thì giống như lần trước cứ gọi cô nầy là Cô Hướng Dẫn Viên người Nga thay vì Bà
cho nó gọn. Cô nầy còn trẻ, Tiếng Anh lưu loát, đẹp. Sau màn giới thiệu Cô Hướng
Dẫn dẫn đoàn đi ra đường. Thành phố nầy cũng đông người, xe cộ khá nhiều, người
ta treo cờ Nga theo dọc đường . Đoàn đã đến xe buýt, ở đây hai xe đẩy chở hành
lý của chúng tôi khi rời ga Moscow đã tới hồi nào rồi. Hành lý được chất lên xe
và chúng tôi lên để ổn định chỗ ngồi. Mọi việc xong xuôi xe bắt đầu cuộc hành
trình trong Thành phố St.Peterbourg được Cô Hướng Dẫn giới thiệu là sẽ chạy
trong Thành phố như là một phần City Tour trước khi đi ăn trưa, lúc đó là gần
11 giờ rưởi.
Đường sá ở đây cũng
rộng rãi, các dãy building hai bên đường cũng không cao lắm khoảng ba, bốn, năm
tầng nên thành phố có vẽ thoáng, thấy bầu trời nhiều hơn. Các cửa tiệm đều là mẫu
tự của Nga nên tôi chẳng đọc được gì cả mà chỉ thêm nhức đầu, nên đành nhìn cái
cảnh cho xong! Đa số kiến trúc đều cổ kính hơn là hiện đại. Ở đây còn có xe “tram”
(xe lửa điện), nhưng thấy không nhiều. Mãi mê nhìn, ghi lấy hình mà không nghe được
Cô Hướng Dẫn nói gì; nhưng nếu có lắng nghe thì cũng không hiểu nhiều bởi Tiếng
Anh của mình đã dở mà lại bị phân tâm do ngoại cảnh bên ngoài. Trời có nhiều mây
nên hơi lành lạnh. Xe chạy lần ra bên ngoài không biết có phải là ngoại ô không,
nhưng ngoài những chung cư cao tầng thì có những xóm nhà như ở làng quê. Xe đậu
vào lề đường và chúng tôi xuống để vào nhà hàng ở một góc đường ăn trưa, chắc là
nhà hàng Artishok theo mẫu tự Nga. Lúc nầy đã gần 12 giờ 30.
Xong buổi ăn trưa,
đoàn lại lên xe tiếp tục đi vào lúc 1 giờ 30, như vậy chúng tôi chỉ có một tiếng
đồng hồ để hoàn tất bữa ăn. Trong 10 phút sau xe lại dừng bên lề của một công
viên. Mọi người lại kéo nhau đi bộ đi dọc theo hàng rào của một khu biệt thự nào
đó. Thì ra là trên đường đi vào của cái khu gọi là “Cung Điện Mùa Hè” mà trong
Tiếng Anh gọi là Peterhof và tiếng Nga lại là Petergof. Cô dẫn đoàn đi đến cửa
chính để lấy vé vào cửa. Ở đây nhiều đoàn đã đứng đợi rất đông: Tây, Tàu, Ấn Độ…
có đủ cả. Sau khi Cô Hướng Dẫn giải thích khái quát trên bản đồ các khu vực của
Cung Điện Mùa Hè, thì chúng tôi đi vào khuôn viên mặt tiền của Cung Điện. Bên
ngoài sân là bức tường rào xây chắc chắn. Nhìn xuống dưới trũng, những công viên
xanh mát trải dài với màu xanh mướt của cây đang vào mùa Xuân, có hồ với nhưng
phôngtên đang phun nước.
Đài phun nước trước Cung Điện Peterhof. |
Ngay chính giữa đối diện với chính diện của Cung Điện
là những bức tượng màu vàng của vàng ửng chói với những vòi của phôngtên đang bắn
nước cao lên cùng những tiếng rào rào của nước rơi xuống. Quả thật là đẹp, đúng
là nơi vua chúa ngày xưa nghỉ ngơi và an hưởng vào mùa Hè có khác! Chúng tôi chỉ
nhìn chứ chưa được xuống dưới đó vì còn phải xếp hàng đợi chờ tới phiên có người
hướng dẫn đoàn đi vào bên trong cung điện để tham quan. Đợi cũng phải khoảng nửa
tiếng đồng hồ mới được một Bà đến hướng dẫn đi vào bên trong các phòng. Trước
khi đi chúng tôi được phát những vớ để bọc bên ngoài giày để tránh làm hư các nền
phòng. Đi qua các phòng chúng tôi được quay phim, chụp hình nhưng không được dùng
đến flash. Mấy phòng đầu rộng nên được thoải mái quay phim, chụp hình, nhưng với
mấy phòng nhỏ chỉ đi ngang qua vừa chụp vừa quay vì hẹp và nhường chỗ cho những
người của đoàn sau tiếp tục tiến lên. Bà hướng dẫn thuyết minh từng phòng, nhưng
ít ai để ý vì bận trầm trồ xem cái nầy hay chụp hình cái kia. Phòng nào cũng có
người đứng hay ngồi canh gác. Sự trang trí trong phòng rất đẹp và sang trọng.
Trần nhà phòng thứ tư là một bức tranh toàn trần, sáng sủa và rất mỹ thuật; còn
các tường là những tượng, hoa văn điêu khác thật công phu với màu vàng óng xen
với màu trắng nổi bật lên hẳn. Rồi đến phòng ăn có những chùm đèn trần và những
ly, dĩa, bình giá trị. Và tới những phòng ngủ. Nói chung lại phòng nào cũng
trang trí thích hợp với những đèn trần, hoa văn, hình vẽ, vật dụng đều quý giá,
hiếm có vì thế mà ngoài người hướng dẫn thuyết minh, người ta còn cần thêm những
người ngồi tại đó để canh giữ. Chúng tôi được dẫn đi một vòng trong Cung Điện.
Với những phòng phía trước và bên hông thì được quay phim, chụp hình. Nhưng với
những phòng phía sau là những phòng trang trí bằng những đồ gốm sứ cổ được mua từ
Trung Quốc hay Phương Đông thì chỉ đi và ngắm chứ không được phép quay hay chụp
hình. Ra khỏi, tôi với anh Thới kháo nhau: “Đúng là đời sống vua chúa có khác!
Nhờ vậy mà hôm nay mình phải tốn tiền để tới đây!”, rồi cả hai cùng cười! Xong
bên trong, chúng tôi cám ơn Bà Hướng Dẫn rồi ra ngoài. Cô Hướng Dẫn và Bernard
cho chúng tôi được đi tự do để tham quan và chụp hình. Toàn bộ chúng tôi không đi
ra vườn phía sau mà đi về phía trước thôi. Những tượng màu vàng óng, các đài
phun nước hấp dẫn hơn. Thế là chúng tôi lần đi về phía dưới trũng.
Những người chúng
tôi túa ra tìm góc cạnh, cảnh mình thích mà chụp hình mong lấy những cảnh đẹp ăn
ý nhất. Tôi cũng kéo vợ tôi đi, rồi chụp cho vài cảnh, xong tôi lại lo kiếm chỗ
quay cảnh vào máy để nhớ về một chuyến đi. Thỉnh thoảng rồi tôi lại chụp. Nhìn
cái cảnh tượng nầy tôi lại tức cười vì lúc nầy thường mấy ông kêu mấy bà ra đứng
làm mẫu để chụp, chứ mấy bà mấy người sử dụng máy để chụp mấy ông, mà mấy ông cũng
ít thích làm mẫu trừ khi những nơi mà mấy ông muốn có hình để kỷ niệm. Nhưng
trong đoàn có mấy người còn trẻ có thể giúp nhiều cặp vợ chồng để có hình chung
như Jennifer, Bernard, và cô Liên. Vợ chồng tôi nhờ mấy người đó cũng nhiều trong
suốt chuyến đi. Bây giờ máy điện thoại di động có thể chụp hình, quay phim được
nên khá tiện; do đó mấy bà tha hồ chụp, quay phim mà không sợ hư. Nếu có hư thì
tối về “delete” chúng đi để nhường chỗ cho những hình về sau. Vui vẻ cả làng!
Vợ chồng anh Thới
cùng vợ chồng tôi thả dọc theo khu vườn cây chạy dài theo con kênh đào từ ngoài
biển lấy nước vào gần với những bức tượng. Con kênh khá xa. Mình già không cần đi
xa, nên chúng tôi quay vòng trở lại băng qua chiếc cầu ở nửa chừng. Ở đây gặp vợ
chồng cô Chi với Nick (người Hi lạp) chụp hình.
Chính diện Cung Điện Peterhof |
Chúng tôi chụp trao đổi cho nhau,
nhưng tôi tệ quá không biết sử dụng máy của Nick, rồi Bernard thay thế dùm!
Quay trở lại theo khu vườn cây cánh trái nhìn từ trên cung điện dọc theo kênh đào.
Về đến khu công viên chỗ các bức tượng và phôngtên để nghỉ ngơi và chụp hình với
nhiều góc cạnh ở đây. Lại gặp Liên và Jennifer, rồi lại làm phiền mấy cô nữa! Tôi
ráng cố gắng thu hình, cùng các góc cạnh của nó để về một lúc nào đó để coi lại
chơi cho vui. Lúc nầy có những thời gian nắng lên khi các đám mây đi qua nên ánh
nắng cũng chói chang, nhưng những lúc đó người ta lại chụp hình nhiều hơn vì hình
trở nên sắc nét. Tôi đứng nhìn toàn cảnh thì thấy cái nét riêng của Nga trong màu
sắc.
Nửa bên phải của Cung Điện. |
Xen với màu xanh của công viên lẫn cây cối, cái bầu trời màu xám cùng mái
Cung Điện, thì cái màu vàng “gold” và trắng
bạc lại nổi lên. Không biết vào mùa Đông khi tuyết phủ nhìn như thế nào, chứ bây
giờ nó trở nên nổi bật hẳn lên. Có vài người Nga đóng vai “người xưa cũ” với những
bộ đồ quý phái thuở nào để ai đó muốn chụp hình với họ, xong phải trả cho họ một
số tiền. Đó cũng là một hình thức kiếm tiền không mệt mỏi mà lại vui!
Nửa bên trái Cung Điện. |
Mãi đến 4 giờ 30,
chúng tôi được tập họp lại để lên xe ra về. Về đến khách sạn Holliday Inn St.
Peterbourg ở vùng Moskovskye Voroto khoảng 6 giờ chiều. Đem hành lý vào và nhận
phòng để được nghỉ ngơi sớm sau một ngày mệt mỏi vì đi xa. Sau khi tắm rửa rồi
cùng nhau kéo đến nhà hàng của khách sạn để vào bữa ăn chiều. Bữa ăn bây giờ đa
số là “All you can eat” hay theo Tiếng Pháp gọi là “Buffet”. Tối nay được tha hồ
ngủ vì ngày mai đến 9 giờ mới khởi hành cho một ngày kế tiếp!
Nguyên Thảo,
21/02/2020.
No comments:
Post a Comment