Tuesday, March 24, 2020

*Vài Loại Virus!



Thế giới trong vài tháng nay phải gồng mình mà chống chọi lại thứ “virus” kiểu mới mà người ta hay gọi là “Vũ Hán Virus”, sau đó là NCoV-19, hay SARS CoV-2, rồi tổ chức Y Tế Thế Giới đặt tên là Covid 19. Dù nó là tên gì đi nữa thì “nơi phát sinh” của nó vẫn là từ Thành Phố Vũ Hán của Tỉnh Hồ Bắc bên Trung Quốc. Như vậy người ta vẫn có thể gọi là “Vi khuẩn Vũ Hán” hay là “Chinese Virus” cũng không sai! Thế mà chính quyền Trung Quốc lại phản đối ầm ỉ, gương mặt người phản đối “quạu” lên thấy không thương được. Nếu ai nhìn lên màn ảnh truyền hình khi chiếu về những gương mặt của các nhà lãnh đạo trong Chính quyền Trung Quốc ta sẽ thấy nét “xấc xược, ngạo mạn” của “kiểu quan thầy thiên hạ”, coi thiên hạ chỉ là “bầy tôi” của họ như Vương Nghị, Dương Khiết Trì, Cảnh Sảng, Hoa Xuân Oánh chẳng hạn thì sẽ thấy rõ điều ấy. Những thái độ hung hăng đó chỉ chứng tỏ cho thế giới thấy rằng một cường quốc “không xứng tầm” để lãnh đạo thế giới, dù họ muốn họ “sẽ là như vậy”! Họ muốn họ, nói theo kiểu truyện kiếm hiệp của Trung Hoa, sẽ làm “Bá chủ võ lâm” thống trị thiên hạ, bắt thiên hạ dưới bầu trời nầy phải phục tùng chính quyền Trung Quốc giống như những đế quốc từ cổ chí kim đã từng mưu đồ.
Trong quá trình lịch sử, các chính quyền của người Hán đã tiêu diệt không biết bao nhiêu là nước nhỏ để tạo nên nước Trung Quốc và các đế chế. Nhưng cũng trong quá trình lịch sử, Trung Quốc đã bị người Mông Cổ đánh bại và thống trị dưới triều nhà Nguyên. Mông Cổ sáp nhập Trung Quốc vào lãnh thổ mình để cai trị, Sau khi nhà Nguyên sụp đổ thì lãnh thổ Mông Cổ không còn nữa mà trở thành lãnh thổ Trung Quốc. Cũng may, qua thời cuộc bây giờ Mông Cổ chỉ mất phần Nội Mông thôi! Tương tự như vậy nước Mãn Châu, sau sự sụp đổ của triều Thanh thì nước Mãn Châu cũng biến mất trên bản đồ. Phúc cho nước Nhật chưa cai trị lên Trung Quốc trong thời Đệ Nhị Thế Chiến, nếu không bây giờ ta khó thấy tên Nhật Bản trong thế giới nầy.
Nói theo kiểu truyện Tàu, truyện kiếm hiệp, người Tàu có câu: “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn”, thì quả thật là đúng như vậy! Nước Tàu cuối thời Thanh đã bị các nước Phương Tây xâu xé, bắt ký những hiệp ước bất bình đẳng đã tạo nên “nỗi đau” cho dân tộc và đất nước họ. Các chính quyền về sau đều có tham vọng khôi phục lại vị thế, sự hùng mạnh xưa kia và muốn “cho thiên hạ thấy sự hùng mạnh, vĩ đại” của nước Tàu. Sự “ẩn dật chờ thời” và đợi thời “trỗi dậy” được lên kế hoạch. Thời đã đến khi Mỹ muốn giải quyết cuộc chiến tranh ở Việt Nam, sự bang giao Trung - Mỹ đưa Việt Nam đến hòa bình thống nhất, cũng là giai đoạn mà nước Việt và dân tộc phải đi vào giai đoạn thảm họa khác, lâu dài hơn và chưa biết đến bao giờ thoát khỏi! Nước nhỏ lệ thuộc vào nước lớn không có gì đáng nói hơn là nước lớn muốn ép bức nước nhỏ phải chịu đựng nhiều mưu mô phá hoại về kinh tế, thương mại, sản xuất lẫn chính trị, ngoại giao kể cả về lịch sử của đất nước cũng bị thúc ép phải bỏ không cho học sinh học để hiểu về lịch sử của đất nước mình. Họ tiến hành nhiều phương sách nhằm buộc nước nhỏ phải suy yếu, lệ thuộc hoàn toàn hoặc biến, trở thành một phần của nước lớn để thực hiện manh tâm thống trị khu vực, và làm bàn đạp thống lĩnh thế giới!
Người ta cũng thích che đậy dưới những hình thức nhân đạo, hiền từ, thân thiện để đánh lận con đen, đánh lừa sự cảnh tỉnh của thiên hạ cũng như: Trỗi dậy hòa bình để ru ngủ che mắt nhân loại, mà sau danh từ đó là sự âm thầm xây dựng những chiến hào, thành lũy, một chuỗi pháo đài. Tình anh em tốt, đồng chí cùng chung đại cuộc, cùng một mục đích tiến hành trên thế giới để cho đàn em câm nín với những gì mình đang tiến hành, nuốt dần đứa em dễ thương đó. Với những chữ vàng để đàn em chịu lép vế với mọi vấn đề kể cả vấn đề đất đai, biên giới và chịu sự “nô lệ” kiểu mới! Với dã tâm thân thiện, người ta thực hiện các hành vi đánh cắp, học hỏi, xây dựng theo kiểu trong chiến tranh là “lấy vũ khí của giặc để đánh giặc”. Nương vào giặc để học hỏi, biết giặc để thắng giặc theo binh pháp: “Biết người, biết ta trăm trận trăm thắng”, đúng như tục ngữ ta có câu: “Kẻ có tình ngồi rình trong bụi, Kẻ vô tình lủi thủi mà đi”. Thế mới chết: “Nuôi ong tay áo” để nó chích mình hồi nào không hay!
Ngày còn đi học, lúc đó ngưòi ta chỉ dạy là Vi Trùng, còn chữ Siêu Vi Khuẩn chưa có hay là đã có mà Đồ Ngông tôi chưa được học tới. Vi trùng là sinh vật rất nhỏ gây ra nhiều bệnh hoạn mà mãi tới khi nhà Bác học Pasteur tìm ra thì người ta mới biết. Những con vi trùng ấy chỉ nhìn ra được bằng kính hiển vi, còn nhỏ hơn nữa kính hiển vi thường không thấy được, và nó có thể đi qua cái lọc trong phòng thí nghiệm thì người ta chỉ gọi chúng là độc-tố. Thế rồi qua thời gian kỹ thuật đã tiến bộ các loại kính hiển vi điện tử được ra đời, càng ngày càng tinh vi người ta mới thấy được độc tố ấy chính là những con vi trùng rất nhỏ mà bây giờ xác định là Siêu Vi Trùng.
Tiến triển theo y học và khoa học thì thế giới nầy cũng có những bệnh lạ tiếp theo, mà đến bây giờ còn có nhiều thứ bệnh mà người ta chưa tìm ra được các thứ thuốc chủng ngừa hay trị bệnh, nhất là từ đầu thế kỷ cho đến nay. Trong quá trình nhiều dịch bệnh có nhiều loại phát xuất từ Trung Quốc như Dịch Cúm Châu Á (1957), Dịch Cúm Hồng Kông (1968), dịch Cúm Gia Cầm (1997), Dịch Sars (2003), Dịch Tả Lợn Phi Châu rồi kế tiếp là Dịch Viêm Phổi do Virus Corona mới tức là NCoV-19 hay là Virus từ Thành Phố Vũ Hán hoặc tên mới là Covid-19. Từ những tham vọng chính trị, từ những hành động trên chính trường lẫn các hoạt động quân sự người ta có nhiều nghi ngờ về việc các dịch bệnh đó và tự hỏi: Thế thì các dịch bệnh ấy từ đâu mà đến? Nó có phải là tự nhiên không? Hay là từ đâu vậy? Người ta chưa có câu trả lời xác đáng!
Ngày nay dịch bệnh đã phát tán gần hầu hết các quốc gia trên thế giới, nhân loại đang chật vật đối đầu với dịch. Cái bệnh dịch nầy thật nguy hiểm làm tiêu hao không biết bao nhiêu tài lực lẫn vật lực kể cả về tinh thần của nhân loại. Nhưng nó vẫn chưa nguy hiểm bằng “Virus tranh thắng để làm bá chủ thiên hạ” đã ăn sâu vào “đầu não” của những nhà lãnh đạo. Hay loại “Virus khác làm đầu óc những nhà lãnh đạo bị lú lẩn” để không nhìn thấy đất nước đã bị tàn khốc và dân chúng phải lầm than!
Quả thật “Virus” nào cũng nguy hiểm và đáng sợ cả. Chỉ tội cho đám dân nghèo, của những cái lũ “Dân ngu cu đen”!

Đồ Ngông,
24/03/2020.




No comments:

Post a Comment