Đồ
Ngông tôi đang xem tin tức trên truyền hình thì bỗng có cú điện thoại, thì ra
anh bạn tôi gọi tới trong thời kỳ “cách ly” của dịch bệnh “siêu vi khuẩn Vũ Hán”
để cùng nhau nói chuyện chơi! Cái dịch bệnh “mắc dịch” nầy không biết mấy ông Tàu
Cộng làm như thế nào mà nó thật là độc hại, có người nói là mấy con vi khuẩn ấy
chắc chẳng là từ thiên nhiên như Tàu Cộng đã nói mà có thể là từ Phòng Thí Nghiệm
Sinh Học mà ra. Nếu không, tại sao ông gì đó của Thành phố Vũ Hán đã bị cách chức
khi ông công bố là ông không được phép của cấp trên cho phép, rồi mấy ông Bác Sĩ
bị kiểm điểm đến đỗi ông Lý Văn Lượng bị bệnh rồi phải bỏ mình trên giường bệnh!
Trong thế giới Cộng Sản có nhiều cái mà mình “không được phép” để làm, nếu làm
thì hệ quả không biết như thế nào, và sẽ tới đâu? Có người “vin” vào những sự
kiện ấy đã suy ra là: Có thể các con vi khuẩn nhỏ xíu đó là kết quả của cuộc
nghiên cứu về “chiến tranh vi trùng” cho nên mấy ông đầu não của Tàu Cộng không
cho những người có trách nhiệm của Y Tế Thế Giới đi vào Vũ Hán để tìm hiểu,
nghiên cứu. Và nếu không phải vì lý do ấy thì mấy ông Tàu Cộng đã không làm dữ
với Thế Giới khi đòi điều tra về nguyên thủy của con vi khuẩn nhất là “hành vi
bỉ ổi”, “bẩn thỉu”, “nhỏ nhặt của một nước lớn, cường quốc, điếm đàng” như Tàu
Cộng đối với nước Úc mấy lúc gần đây! Con vi khuẩn gì mà làm cho người bệnh không
biết họ bị bệnh, và họ có thể lây lan cho tất cả những ai tiếp xúc gần với họ.
Thế là một cơn đại dịch làm cho thế giới xôn xao, chao đảo thay đổi cả cách sống,
thói quen của nhân loại; đồng thời làm nền kinh tế khắp nơi bị suy sụp một cách
nhanh chóng chưa từng thấy!
Đã
vậy mà Tàu Cộng còn lợi dụng thời cơ để ra oai, hăm dọa, bức ép với các nước trên
thế giới bằng hình thức trợ giúp hàng không đúng tiêu chuẩn để các nước ấy phải
ca tụng cho nước Trung Quốc vĩ đại, hoặc chấp nhận những gì mà Tàu Cộng muốn.
Hay họ dùng sức mạnh quân sự để tiến hành các cuộc uy hiếp, xâm lược vào lãnh
thổ của Ấn Độ, Việt Nam và sự độc chiếm ở Biển Đông kể cả sự tranh chấp với Nhật
Bản ở quần đảo Senkaku. Sự hung hăng của Tàu Cộng thể hiện một cách rõ ràng trên
ngoại giao, trên gương mặt của những tên cán bộ trên truyền hình như Vương Nghị,
Dương Khiết Trì, Cảnh Sảng, Hoa Xuân Oánh lẫn Triệu Lập Kiên…! Mặc dù trong nước
Trung Quốc đang phải chống chọi với hàng loạt thiên tai do thiên nhiên mang lại
như: Động đất, lũ lụt, bệnh dịch siêu vi khuẩn Vũ Hán, dịch lợn, dịch gà, vân ...vân…!
Trung Quốc ra tay hiếp đáp thế giới thì “Ông Trời” đang hiếp đáp lại Trung Quốc
để Trung Quốc phải ngộ ra rằng: “Người hại không chết, nhưng Trời hại mới chết”!
Thôi
dẹp qua cái chuyện đau buồn của nhân loại về các chuyện ấy mà quay trở về câu
chuyện anh bạn của tôi. Anh bạn hỏi Đồ Ngông tôi mấy bữa nay có nghe tin tức trên
truyền hình về thế giới không? Tôi trả lời rằng có, nhưng có chuyện gì không? Rồi
ông hỏi tôi có nghe tin: Mỹ sắp cấm những Đảng viên Cộng Sản Trung Quốc không? Tôi
rằng tôi không để ý. Rồi ông lại kể cho tôi nghe tin ở Mỹ dự trù nghiêm cấm gia
đình và những cán bộ thuộc Đảng Cộng Sản Trung Quốc không được đến Mỹ với khoảng
92 triệu Đảng viên, nếu cộng với cả gia đình thì có thể nhân lên gấp 3 hoặc gấp
4. Đồ Ngông tôi vì không để ý nên không rõ lắm, mặc dù hôm trước có thấy tin
con của bà Hoa Xuân Oánh, Trần lập Kiên, kể cả con Tập Cận Bình vẫn học ở mấy
trường Đại học bên Mỹ kia mà. Lúc đó tôi thường hay thắc mắc: Tại sao trong chế
độ Cộng Sản hay Xã Hội Chủ Nghĩa xem chế độ Tư Bản, nhất là nước Mỹ là kẻ thù “không
đội trời chung” nhưng sao họ lại cho con tới học trường ở những nước Tư Bản không
vậy? Như vậy là Tại sao? Ông bạn tôi cho tôi là ngây thơ không biết gì hết! Ông
giải thích đâu có gì lạ, ông gặn lại tôi: “Ông cứ thử nghĩ lại đi, lương của mấy
ông cán bộ cấp cao ấy được bao nhiêu trong một tuần hay một tháng? Rồi ông
xem lại chi phí những đứa con của mấy ông ấy học và ăn ở trên xứ Mỹ phải tốn
hao là bao nhiêu thì ông có thể hình dung ra được việc của mấy ông ấy đã làm”!
Sau khi ông uống vài ngụm cà phê, ông tiếp: “Ông thử nghĩ đi với số lương nếu
chính thức thì cũng không dư dả bao nhiêu so với chi phí của mấy đứa con đi học,
mà lại học ở những trường lừng danh, nổi tiếng ở Mỹ có học phí rất cao, như vậy
chỉ cho chúng ta nghĩ đến những vấn đề sau: Một là học bỗng, hai là những viên
chức đó phải có nguồn tiền từ ăn hối lộ hoặc tham nhũng, mà học ở trường đại học
tư danh tiếng chắc không là “học bỗng” rồi, ông có nghe nhận xét của dân Trung
Quốc không”? Tôi nói với ông anh là tôi không được nghe, và hỏi anh là tin gì? Ông
anh lại nói với tôi là: “Dân Trung Quốc nhận xét là: Nếu ông Trump làm như thế
thì ông Trump là “Giám Đốc của Cơ Quan Chống, Bài Trừ Tham Nhũng” cho người dân
Trung Quốc đó, họ hoan nghênh nếu ông Trump làm như vậy! Nhưng ông có biết: Tại
sao những cán bộ cao cấp đó không những đưa con họ sang học bên những nước Tư Bản
hay ở Mỹ, mà còn mua sắm tài sản, nhà cửa nữa không”? Quả thật, những điều ấy Đồ
Ngông tôi lại càng không rành, tôi chỉ nghĩ là mấy Cán bộ đó mua nhà cửa hay sắm
tài sản là tạo cho con có điều kiện thuận lợi trong việc học của mấy đứa nhỏ thôi!
Ông bạn tôi lại phân tích điều mà tôi chưa hề nghĩ tới: “Tại vì những Cán Bộ ấy
tham nhũng, ăn hối lộ nhiều nên họ phải tẩu tán để rủi ro một ngày nào đó đổ bể
thì họ chạy được ra nước ngoài để sống một đời yên thân, thoải mái mà giàu có.
Còn nếu bị bắt hay mất cương vị, hoặc bị thanh toán, chết đi thì con cái, gia đình
họ vẫn có một cuộc đời sung sướng. Chính vì thế mà họ chọn các nước Tư Bản để làm
nền tảng cho sự thoát chạy đó, vì họ hiểu hơn ai hết về vai trò của một Đảng viên
là “Mọi việc phải làm theo lệnh Đảng, theo chỉ thị của Đảng, nhận và hoàn thành
nhiệm vụ bất cứ trên cương vị hay vị trí nào. Nếu một ngày nào đó bị sai lầm thì
họ sẽ không còn gì cả, ngay cả cương vị, tài sản lẫn tính mạng có thể sẽ không
còn”. Cho nên các Cán Bộ phải thủ thân cho chính mình lẫn gia đình là vì thế! Cách
an toàn là phải đưa tài sản về những nước đối nghịch với chế độ mà họ đang phục
vụ. Và đôi khi họ tránh né được điều quan trọng hơn với lý do là họ “cài con cháu
họ vào chế độ đối nghịch để thâu lượm tin tức, móc nối, làm gián điệp, tình báo
trong tình trạng được gọi là công khai, đường đường chính chính”, thế là họ có
lý do chính đáng, hợp lý mà Nhà Nước Cộng Sản Trung Quốc sẽ không theo dõi và
ghép tội họ được”! Tôi ngạc nhiên về những phân tích đó của ông bạn, tôi lại hỏi:
“Do đâu mà anh biết nhiều như vậy, mà liệu những điều mà anh biết có đúng không”?
Anh cười và nói: “Mình có hai lỗ tai để nghe, hai mắt để nhìn, và có một bộ óc để
suy nghĩ và tổng hợp ông à! Tại vì ông không chịu để ý dó thôi”! Tôi cũng cười
xòa với anh qua điện thoại: “Tôi quả thật chịu thua anh rồi, anh đúng là một người
ngày xưa đã từng trải qua nơi trường Luật, tôi phải bái anh vậy”! Rồi cả hai chúng
tôi đều cười với nhau qua một cuộc tán “tào lao” nhân vài mẫu tin “nóng hổi” của
chuyện thời sự vào mấy lúc gần đây!
Đồ
Ngông,
20/07/2020.
No comments:
Post a Comment