Cứ mỗi lần có người
nhờ đi coi máy dùm, Trọng rủ tôi và Thành đi theo cùng. Dù tôi không có nhu cầu,
nhưng vẫn đi theo vừa là cho hết thì giờ, vừa là để cho biết các máy móc điện tử
trong thời gian nầy như thế nào. Chứ đối với tôi cái máy cassette mà tôi đã mua
là đủ, tối cứ nghe băng học Tiếng Anh, hay đôi lúc nghe radio để ngủ. Khi cần
thì có thể sang băng nhanh gấp 3 lần là tốt lắm rồi. Còn về truyền hình và máy
hát băng video thì Trọng đã có, nên tôi Thành chưa cần sắm; nhưng nếu về sau khi
ra ở riêng thì chúng tôi cũng cần có để xem, hay tập nghe tin tức hoặc các chương
trình mà mình thích.
Trong thời gian
nầy tình cờ tôi lại gặp hai em học sinh là Hiếu và Trí ở Trường Trịnh Hoài Đức
lúc tôi mới chuyển lên dạy Đệ Nhất cấp (cấp 2) ở đó. Một buổi sáng cuối tuần
hai em đến nhà tôi chơi, tình cờ Joeff đến, chúng tôi nói chuyện nhau hồi lâu
thì Joeff đề nghị đưa chúng tôi đi chơi. Hỏi thì Joeff cho biết là đi thăm ba má
của Joeff ở đâu đó khá xa có thể là cả ngày. Luôn tiện Joeff rủ cả ba chúng tôi
cùng đi. Tôi cứ tưởng là Joeff chở ba chúng tôi đi thôi, nhưng không ngờ Joeff
lại chở đến một nhà khác có hai anh em người Chile (Chí Lợi, một nước ở Nam Mỹ)
mà tôi đoán là Joeff rất quen thân với cô em là Anne. Không ngờ, chúng tôi chỉ
là những người được Joeff rủ đi sau, còn hai anh em người Chile mới là chính. Điều
nầy khiến một tình trạng khó tính toán xảy ra. Nếu tất cả cùng đi thì đến 6 người,
mà xe thì chỉ được phép là 5 người thôi, nên ai sẽ ở lại bây giờ. Điều nầy làm
cho tôi khó suy nghĩ. Tôi không thể ở lại vì Joeff mới là người biết tôi. Tôi
không thể nói với hai em bạn nhỏ của tôi được, thôi thì tôi cứ để cho Joeff định
đoạt. Sau cùng thì cô Anne quyết định ở nhà nhường cho ông anh đi vì vài ngày nữa
ông anh sẽ lên đường đi về Chile. Ngồi trong xe mà lòng tôi cứ có nhiều ái ngại!
Joeff đưa chúng
tôi đi khoảng chừng 30 cây số thì Joeff lái vào cái Thị trấn gọi là Gawler. Thì
ra Joeff gọi điện thoại cho ba má trước khi tiếp tục lên đường. Đường đi khá xa
xuyên qua những cánh đồng lúa mì mênh mông, lúc nầy đang xanh mướt. Nhìn xa mới
có vài cái nhà với vài cái nhà kho lớn, thấy như vậy tôi mới nhớ đến thời gian đầu
mà chúng tôi đã đến Kadina mà gia đình của ông LaWood cũng như má ông ở trong
thôn quê như thế nầy. Đi cả mấy tiếng đồng hồ sau mới đến nơi. Tôi không biết
con đường nầy đi đến đâu, nhưng tôi chỉ thấy sau khi qua cái cầu nhỏ đến khúc
quanh thì Joeff rẽ vào một ngọn đồi nhỏ, lưng chừng là cái nhà mà ống khói của
lò sưởi củi nhả khói lên trên vì trời hôm nay khá lạnh. Bên ngoài đồng cỏ với cây
lưa thưa có vài con bò cùng những con trừu đang lui cui gặm cỏ.
Joeff đưa chúng
tôi vào nhà thì gặp ngay má Joeff đang làm bữa ăn, thì ra bà đang làm cho chúng
tôi vì hai ông bà đã ăn rồi. Chúng tôi cùng phụ Joeff để làm tiếp tục, rồi ngồi
trong phòng khách, Joeff trò chuyện với ba má, thỉnh thoảng thì hai ông bà hỏi
chúng tôi vài đôi câu. Tiếng Anh của anh cô Anne có vẽ khá hơn chúng tôi nhiều,
không biết anh ta học từ lúc nào. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì những sắc
dân Âu Châu học Tiếng Anh nhanh hơn là những sắc dân khác vì ngôn ngữ của họ tương
đồng với ngôn ngữ Anh, đồng thời đa số ngôn ngữ của họ cũng là đa âm nên họ dễ
bắt kịp nhịp điệu, do đó họ nghe rất giỏi sau một thời gian ngắn, còn người mình
thì phải vất vả hơn ngoại trừ những người có khiếu!
Được biết ba má của
Joeff ở đây chỉ có hai ông bà chứ không có ai. Nhiều người già ở xứ Úc nầy sống
riêng với con cái là chuyện thường tình và rất phổ biến. Nhưng tôi thấy hai ông
bà già mà sống ở nơi thôn quê xa xôi thế nầy thật là bất tiện, lỡ khi bệnh hoạn
thì rất là khó khăn. Hồi lâu, Joeff rủ chúng tôi đi ra ngoài tham quan khung cảnh
nơi nầy. Trời hơi lành lạnh dù là có ánh sáng mặt trời vì hôm nay nắng tốt bởi đang
trong mùa Đông. Mùa Đông ở đây đã lạnh lại có nhiều mưa nên khí hậu khá ẩm ướt,
và cỏ mọc tốt hơn, trong khi đó các cây khuynh diệp, bạch đàn hình như khựng lại
đứng chịu trận với cái lạnh ngày đêm. Bên cạnh đó một số cây trơ trọi cành vì lá
đã rụng hết. Ngoài xa là những cánh đồng lúa mì mà ngọn đang nghiêng theo chiều
gió làm tôi lại nhớ đến những ruộng lúa ở bên mình. Tôi lặng mình để nhớ về quê
hương trong chốc lát! Riêng anh của cô Anne thì khen cảnh đồng quê ở đây hoài,
nhưng tôi không biết là anh ta khen thật hay là có lệ giống như bao nhiêu người
Âu khác vì họ muốn vui lòng người đối diện. Họ không muốn phiền lòng người khác.
Tuy nhiên, tôi nghĩ chắc có lẽ là thật vì tôi cũng thích khung cảnh trầm lắng,
nên thơ, thú vị như thế nầy!
Sau hơn hai tiếng
đồng hồ Joeff thăm ba má, chúng tôi lại lên đường trở về. Trời mùa Đông vì ngày
ngắn nên mau tối. Mặt trời ửng đỏ dần xuống, ánh nắng chiều trải dài trên những
cánh đồng lúa mì. Khi chúng tôi về đến Gawler thì mặt trời đã lặn và về đến nhà
thì tối rồi. Joeff phải đưa anh của Anne về, rồi đến tôi và lại đưa Hiếu lẫn Trí
về nhà. Trọng hỏi tôi đi đâu, tôi cũng chẳng biết nơi đâu để trả lời, chỉ biết
là đến nhà của ba má Joeff ở cách đây cũng khá xa, đi về hướng Gawler, thế thôi!
Một buổi sáng,
chúng tôi đang ngồi trong phòng học của lớp học Anh Văn, hôm ấy trời khá lạnh,
lò sưởi điện đã mở từ lâu mà vẫn chưa tắt, thì có một ông khá lớn tuổi cứ đứng
bên cửa sổ nhìn vào. Ông nhìn từ cửa sổ nầy đến cửa sổ khác mà không nói năng cũng
chẳng rằng gì. Cứ như thế khá lâu, Thầy Paul lấy làm lạ nói với Bác Phương, Bác
vội ra bên ngoài nói chuyện với ông ấy, rồi Bác lại đưa ông vào phòng học và nói:
Bác nhìn coi có ai quen không? Ông nhìn hết người nầy đến người kia rồi nói: Không
có ai quen hết! Sau đó ông kể: Ông là người ở Đà Nẵng đến Úc nầy đã 7 năm, ở đây
buồn quá cho nên ông đi tìm người quen, hay người Việt để chơi! Nghe xong lời ông
kể, tôi bỗng nghe chạnh lòng, không ngờ người già xa xứ lại có tình trạng, nỗi
niềm vắng lặng đến thế sao? Điều nầy khiến tôi có nhiều suy nghĩ!
Trưa về, Trọng
cho hay chúng tôi chuẩn bị đi học hóa hàn MIG ở trường Panorama vào cuối tuần nầy
trong ba ngày liên tục, như vậy là tôi phải nghỉ học Tiếng Anh trong một ngày,
còn hai ngày kia thì đều thuận tiện. Và rồi ngày học đến, Trọng chở tôi đến trường
TAFE Panorama tuốt phía Nam gần núi. Chúng tôi đi xuyên qua trung tâm Thành phố
Adelaide và còn đi xa hơn bằng khoảng đường từ nhà cho đến City. Ngày đầu người
huấn luyện dành khoảng một giờ đồng hồ để nói về “hàn MIG” tức là loại hàn kim
loại sắt, thép mới hơn là loại hàn điện, vì khi hàn người ta không phải gõ các “cứt
hàn” tức là những chất đóng trên mối hàn, nó chắc hơn; tuy nhiên với các tia hàn
có thể gây nên ung thư da. Học viên thì có khoảng sáu người gồm tôi, Trọng và vài
thằng Tây nữa vì tụi nó còn trẻ. Sau đó là chúng tôi đi vào thực hành sử dụng.
Tôi không quen với những cái bao tay da giả, cứng, đồng thời sợ “điện giật” nên
nhút nhát không dám tì tay vào miếng sắt để giữ thế kềm cho vững nên mối hàn không
thể đẹp được. Trọng hàn tương đối có mối khá đẹp. Rồi mấy ngày kế tiếp là thực
hành những mối hàn khác để kết nối các miếng sắt lại với nhau. Tất nhiên là chúng
tôi học những kỹ thuật hàn những mối căn bản để rồi ngày cuối cùng chúng tôi hàn
trở lại mà huấn luyện viên đánh giá mà cấp cho chúng tôi cái giấy chứng nhận hoàn
tất khóa học mà tùy nghi sử dụng về sau nầy. Thế là tôi với Trọng đi qua được vài
giai đoạn khác nữa, mà riêng với tôi những điều đó tôi chưa hề nghĩ tới được,
chẳng qua là tôi may mắn đi theo cùng Trọng thôi.
Bob và Joeff cũng
thường dành thời gian để đến thăm chúng tôi, trò chuyện cùng nhau về nhiều vấn đề,
nhờ đó mà tôi và Thành tương đối dạn dĩ hơn khi tiếp xúc với người Úc. Nói chuyện
thì có khi hiểu, có khi không, nhưng Bob và Joeff vẫn hiểu ý mỗi khi chúng tôi
ngập ngừng, không hiểu họ thường hỏi lại, hoặc “Mầy có hiểu không”? Một lần
Joeff cho tôi hay là anh ta đã mua nhà rồi, nhà gần trung tâm tiếp cư ở Pennington.
Hiện có mấy người Việt chia phòng, trong đó có Hiếu là anh bạn trẻ học với tôi
ngày trước mà hôm đi thăm ba má Joeff, Hiếu, Trí đã đi cùng. Joeff hẹn tôi ngày
Chúa Nhật đến để rủ tôi ra biển chơi. Sáng, khoảng hơn 10 giờ, tôi đi bộ đến nhà
của Joeff. Joeff mở cửa, thì phía sau có tiếng người nữ đang súc miệng với những
âm thanh khạc nhổ khá lớn, Joeff làm ra vẽ “ghê sợ” bằng cách đưa nắm tay lên
miệng mà run run. Tôi biết Joeff đùa nên chỉ mĩm cười theo Joeff. Thì ra, Joeff
không phải cho Hiếu chia phòng thôi mà còn vài người nữa, đó là hai người nữ cũng
là người Việt, mà tiếng khạc đó là của một trong hai cô nàng. Có những thói
quen của người mình khác xa với người Tây, nếu không lưu ý thì sẽ làm cho người
khác khó chịu hay là “ngán ngẫm” ngay giống như khi còn ở Việt Nam mà ta thường
thấy người Hoa khạc nhổ vậy! Joeff chở tôi đến cây xăng, đi vào quầy để mướn một
cái rờ-moọc mà tiếng Anh gọi là “trailer”. Tôi không hiểu Joeff mướn trailer để
làm gì, nhưng người đứng quầy báo cho Joeff hay là “bằng lái xe của Joeff ngày
mai hết hạn”. Joeff giật mình nói với tôi là “Rất may! nếu ngày hôm qua mà bằng
lái của tao hết hạn thì ngày nay không thể mướn được trailer nữa, nhưng ngày
mai tao phải đi xin mới lại bằng lái rồi”! Joeff lái xe chạy về nhà. Thì ra
Joeff kéo chiếc du thuyền đi ra biển mà tôi với Hiếu chưa biết Joeff sẽ làm gì?
Đến bãi biển, tôi
và Hiếu phụ Joeff hạ chiếc thuyền xuống rồi Joeff lái xe kiếm chỗ đậu trên bãi đậu
xe. Khi Joeff trở lại chúng tôi cùng nhau dựng cột buồm lên, đẩy thuyền xuống nước.
Cũng may hôm nay có mặt trời, nắng ấm nên dù còn là mùa Đông rơi rớt để sang Xuân,
chúng tôi không nghe lạnh lắm. Joeff chỉ tôi và Hiếu cách sang bên để giữ vững
cánh buồm, và xuôi theo chiều gió để làm cho con thuyền lướt theo hướng mình muốn.
Tất nhiên là tôi và Hiếu rất là lọng cọng trong cách điều khiển vì đây là lần đầu
tiên mà chúng tôi mới được thử và thực hành. Sau hơn một tiếng đồng hồ loay
hoay, tôi và Hiếu mới quen dần. Thế rồi gió càng ngày càng lạnh hơn. Joeff thấy
chúng tôi có vẽ không kham nỗi cái lạnh nên nêu ý ngưng, kéo thuyền lên bờ để Joeff
lấy xe và trailer xuống, kéo du thuyền đi về mà không quên ghé vào một tiệm bán
cá, khoai tây chiên mua một ít đem về nhà. Sau buổi đó tôi cứ nghĩ không biết là
Joeff thích đi du thuyền, hay là Joeff muốn cho tôi và Hiếu biết cái cách sử dụng
một chiếc thuyền buồm như thế nào, chứ từ trước Joeff chưa hề nói chuyện với tôi
cái sở thích ấy của Joeff bao giờ!
Nguyên Thảo,
04/06/2020.
No comments:
Post a Comment