Ngày xưa, vào một thời xa
xa lắm, khi mà con người chưa có nhiều, nhưng vào khoảng thời gian ấy khí trời
trở nên oi bức ở một vùng rộng lớn, cây cối đều bị khô hạn mà èo ọt hoặc là chết
đi. Người không thể tìm được miếng ăn hay trở nên quá khó khăn, đành phải cuốn gói
đi nơi xa mà tìm kiếm sự sống. Các loài vật cũng phải bỏ nơi nầy và trốn sang nơi
khác. Loài ếch đào hang chui xuống đất nằm chịu trận những cơn đói dai dẵng, nhưng
rồi sự khô hạn vẫn còn kéo dài, chúng không chịu nỗi, đành lê lết kéo nhau xuống
vùng trũng thấp hơn, chui xuống bùn ẩn nấp cùng với một ít lương thực còn lại
trong những vùng trũng ấy. Thế rồi thời tiết nóng bức, khô hạn vẫn còn kéo dài,
cứ kéo dài, chúng thoi thóp bò lên, ngoi khỏi lớp bùn trở nên khô cứng dần mà
chúng không thể đào sâu hơn được nữa, di chuyển nhau vào ban đêm khí trời tương
đối mát hơn. Rồi không may trên đường di chuyển tất cả bọn chúng vì vội vả sợ bị
những con rắn trong vùng cỏ hoang rượt bắt, thế là chúng đành lọt vào một miệng
hang khá rộng, lọt tuốt xuống phía dưới. Không ngờ phía dưới đầy nước. À, thì
ra dây là một cái giếng không sâu lắm, nhưng để ra khỏi miệng giếng không phải
là một chuyện dễ dàng. Trời sáng ra, càng ngày càng sáng tỏ, bọn ếch mừng rỡ: Ôi!
Đây thật là một cảnh Thiên Đàng! Vừa có nước đầy đủ, chúng tha hồ bơi lội, tung
tăng, không bao giờ sợ da phải khô cằn, thức ăn thì cũng không phải khó khăn, vì
nơi đây ẩm thấp, lũ muỗi nhện không thiếu gì. Vả lại thành giếng có khá nhiều cỏ
cây một màu xanh tươi, không bị khô hạn, nắng cháy như ở trên kia, lắm loài nở
hoa, chao ơi sao mà đẹp! Những ngày trong sáng bầu trời trở nên một màu xanh đẹp
tuyệt vời. Rồi vào ngày mưa, chúng tha hồ ca hát, vang vọng tiếng của mình đi vào
không trung như trêu chọc những con vật khốn khổ ở trên kia. Rồi từng thời gian
qua, trong những cơn mưa dài, chúng vui mừng, đùa vui với một cuộc sống thanh bình,
sung sướng mà chúng nghĩ rằng không thể có một nơi nào hơn được, và nơi đây sẽ
là nơi mà trên thế gian không có chỗ nào hơn được, và chỉ có một không thể có
hai.
Nhưng lại tội nghiệp cho bọn
chúng, vì bọn chúng chỉ giới hạn trong cái hiểu biết, cái nhìn thấy của mình, với
một bầu trời bị đóng khung vào cái miệng giếng ấy thôi; đầu óc bị thui chột
trong cái tư tưởng hạn hẹp mà chúng cho là vĩ đại. Chứ chúng đâu có biết rằng,
qua thời gian nắng hạn, những cơn mưa đầy nước khiến cho cây cỏ sanh sôi nẫy nở
tốt tươi, rừng hoa đua nhau khoe sắc, muôn màu muôn vẽ; các loài chim vang hót
khắp mọi nơi tạo nên một rừng âm nhạc làm cho không gian thêm đầy sống động bao
la ở trên kia. Nhất là loài người nhộn nhịp hơn bao giờ hết trên những cánh đồng,
làng mạc để tạo nên lương thực, của cải, làm giàu cho cuộc sống của chính họ, cùng
với mọi người, ngay cả những loài cào cào, châu chấu, bọ ngựa cũng vỗ cánh sành
sạch tối ngày. Còn bọn dế tha hồ gáy rân vào những buổi bình minh mà bọn ếch vẫn
luôn nằm nơi đáy giếng để nhìn trời cho rằng khung trời của mình là vĩ đại! Ôi,
thật là thương thay!
Đồ Ngông,
01/08/2024.
No comments:
Post a Comment