Wednesday, April 14, 2010

Thơ Đồ Ngông (tt)

Chuyện Đời!

Ra đi chỉ có riêng mình tớ
Lại nẽo trở về buồn quá cỡ
Lủi thủi bóng hình cùng sánh bước
Lơ thơ dáng dấp đều trăn trở
Chuyện đời rối rắm nhiều sân hận
Thiên hạ tranh giành bao sự cớ
Chán nản, thua buồn, sao lắm khổ
Tỉnh say - say tỉnh, về hay ở?

Đồ Ngông,
12-05-07.

Tớ Quyết...!

Tớ quyết phen này phải bắt thang
Lên cao để hỏi Ông Trời rằng:
Cớ sao Ông lại sanh người nhỉ?
Lại khiến cho người lắm khổ đau.

Tớ quyết phen này hỏi cho ra
Vì sao thiên hạ ham vinh hoa
Tham lam không đáy gây tang tóc
Gieo rắc nơi nơi khắp mọi nhà.

Tớ quyết phen này phải lật Ông
Trời cao có mắt lại không tròng
Tốt đâu không thấy, mà vô loại
Xuất hiện trùng trùng cũng tại Ông!

Đồ Ngông,
12-05-07.

Quan.

Rằng quan quan lại rất là cần
Quan sống được nhờ bọn thứ dân
Không chúng làm sao quan được chức
Mai sau thiếu họ phải sanh "bần"

Quan to ưỡn ngực ngồi vênh váo
Thiên hạ nhôn nhao phải phục hầu (hầu hạ, phục vụ)
Tiền bạc ngựa xe lo sắp sẵn
"Quan cần, dân có" lấy làm đầu!

Rằng quan, quan lại khoét mà ăn
Của đụn của kho từ chúng dân
Gom góp mong giàu cho đất nước
Quan ra công sức cố mà ăn!

Đồ Ngông,
12-05-07.

Quà Và Biếu.

-Bác có gì không, Bác có gì?
Làm quà cho cháu lúc ra đi
Lâu lâu bác biếu cho đôi chút
Gọi ấy là quà có mấy khi!

-Ông có gì không? Sao thế này?
Giấy tờ hàng hóa với tờ khai
Sao mà lộn xộn nhiều như thế?
"Trà nước" qua đường chẳng bỏ ai!

-Xã hội sao mà lắm kiếm tiền
Vì đâu nên nỗi "bạc vi tiên" (tiền làm đầu)
Công bằng được tính trên công sức
Cửa ngõ thiên đàng chỉ cõi tiên!

Đồ Ngông,
12-05-07.

Thế Đấy!

Làm quan tham nhũng đúng hoang đàng
Hoạnh họe cướp dân đúng bạo tàn,
Tổ chức bao che: Điều sĩ nhục
Lòng dân ta thán, dạ mang mang!

Đồ Ngông,
12-05-07.

No comments:

Post a Comment