Wednesday, April 14, 2010

Vấn Đề Siêu Hình.


Có lẽ Đồ Ngông tôi được mẹ sinh ra vào giờ giấc âm thịnh dương suy hay như thế nào đó mà lớn lên Đồ Ngông tôi thường hay sợ ma. Tánh thì đã hay sợ, thế mà thích nghe kể chuyện ma mới chết được đi chứ! Thuở nhỏ, Đồ tôi cùng với đám bạn mỗi tối hay tập hợp lại chơi, xong rồi được nghe kể chuyện ma, có lúc do người lớn kể, có lúc anh mười kể. Khi hết một câu chuyện thì cứ kêu kể tiếp để rồi tối về nhà ngủ, nửa đêm thức giấc vạch mền he hé mà nhìn xem có ma không? Rồi lại kéo mền trùm kín đầu. Khổ nỗi ở quê ta thì gò mả tràn lan, gần như chỗ nào cũng có vài cái mả hoặc rải rác hoặc tập trung. Đường về ngoại Đồ tôi thì phải băng qua hai gò mả, mà mẹ Đồ tôi bắt phải đem đồ về cho bà ngoại thường xuyên. Đi sáng sớm Đồ tôi ít sợ hơn như đi giữa trưa. Khi băng qua gò mả, Đồ tôi phải đạp xe chạy gấp rút để rủi "ma rượt" thì sao? Không biết ở nơi quý vị thì như thế nào? Chứ ở vùng của Đồ tôi, mấy gò mả thường đất cát, nếu mình đi bộ thì cát lún xuống kêu "lộp bộp" nho nhỏ. Nếu mình đi càng nhanh thì âm thanh ấy vang nhanh lên, cứ thế mà mình tưởng chừng như có người đi sau lưng. Khi quay lại thì không thấy người trong lòng lại sợ và mình lại chạy nhanh lên. Ôi! Tâm trạng sợ ma khó mà diễn tả hết được cái cảm giác ấy: Vừa lo âu, sợ sệt, hồi hộp lẫn hối tiếc là mình đã đến đây...!

Có người bảo: "Có ma đâu mà sợ, ma đâu tao chẳng thấy mà cũng chẳng gặp bao giờ?". Có người đi Việt Cộng bao nhiêu năm không hề gặp ma, sau về làm ruộng lại bị ma dẫn chun vào bụi tre. Ông ta bảo: "Tại sao tao đang đi thì có người tới đi chung rồi họ dẫn đi vòng vòng đả rồi, lại dẫn tao chun vào đó cũng không biết nữa". Có người chạy xe ba bánh, tự dưng đang chạy đến chỗ đó thấy có một đám con nít nhào ra đường, ông ta hoảng hồn đạp thắng, xe chạy đổ xuống ruộng, ngó lại chẳng thấy đứa con nít nào cả. Rồi có người bảo thấy chỗ nọ có ma, nhiều người khác không thấy. Trong cuộc đời Đồ tôi thắc mắc hơi nhiều về chuyện nầy và hay để ý về chuyện ma để rồi tìm phương cách giải thích thử xem sao!

Thuở còn đi học Đồ tôi có lần nghe nói đến Động điện đồ của não hay của tim, Đồ tôi lại liên tưởng đến điện của con người hay nhân điện. Dòng điện ấy khiến cho con người ấm, khiến cho mọi cơ phận con người tồn tại và hoạt động giống như nguồn điện cung cấp cho một máy thu thanh hay phát sóng để phát được sóng hay bắt sóng.

Nhân điện đã có tự khi con người thành hình, do sự phát tri‹n lần lần nhân điện trở nên tinh tế hơn và đó chính là linh hồn. Khi thân xác con người chết đi, nhân điện ấy vẫn còn tồn tại trong một khoảng thời gian nào đó trong không gian và hoạt động trên một tần số nhất định. Nếu người nào đó có nhân điện hoạt động trên cùng một nhịp độ, một tần số thì họ sẽ thấy được người kia: Thế là họ gặp ma.

Để biện minh cho điều nầy, Đồ tôi lại lấy cây mía làm thí dụ. Cây mía già thì vị ngọt càng nhiều. Khi người ta ép chết xác cây mía đi để lấy nước nấu lại thành đường. Xác cây mía mất, nhưng chất đường vẫn tồn tại giống như con người chết mà linh hồn còn phảng phất trong khoảng không vậy. Đồ tôi chỉ tạm giải thích tới đó thôi và không thể đi xa hơn nữa.

Rồi đến một ngày kia, Đồ tôi tự dưng "hành thiền" một cách bất đắc dĩ. Vì Đồ tôi vốn dĩ đã có trí nhớ kém, rồi lại gặp mấy "hùm xám" trong quê dọa nạt, hành hung lúc còn đi học, nên khả năng ký ức lại càng tồi tệ hơn. Do vậy khi Đồ tôi về làm thầy đồ ở miền xa xôi, đèo heo hút gió, phần tức giận vì bài chỉ có 5, 10 dòng mà mình cũng không nhớ nỗi, phần vì bị chứng khó ngủ, nên Đồ tôi thừa cơ hội đó mà nằm yên tĩnh, mắt nhắm lại, tưởng tượng nhìn vào khoảng không bằng tam tinh giữa trán để luyện trí nhớ. Ôi! Khoảng mười ngày sau, Đồ tôi tự dưng thấy nơi đó phát quang thành những vòng màu sắc từ vàng qua lam, tím, đỏ... chạy càng lúc càng nhanh, xa về vô cực. Đồ tôi lại có cảm giác như mình phóng hồn theo các vòng tròn màu ấy, mà quên mọi cảm giác thân xác của mình đi! Trong khi ấy thằng bạn của Đồ tôi nó lại "mớ", đập tay đánh "rầm" vào tấm ván ngủ, khiến Đồ tôi giật mình chơi vơi. Tự lúc ấy Đồ tôi mới hiểu thế nào là "Tẩu hỏa nhập ma" trong truyện kiếm hiệp của Tàu. Và từ đó, Đồ tôi bỏ đi không dám thực hành điều ấy nữa.

Rồi khoảng 10 năm trước đây, Đồ tôi lại gặp vấn nạn to để lòng buồn vô hạn, nỗi suy nghĩ cùng cực. Đồ tôi lại tiến vào con đường tương tự bằng ngõ khác. Sau đó, Đồ tôi hiểu được các kinh Phật giảng tương đối dễ dàng hơn. Và điều nầy Đồ tôi đã viết đại khái trong bài "Điều bất đắc dĩ": "Con người chết đi chẳng còn lại gì cả, tiền bạc, vợ đẹp, con ngoan, danh vọng hay ngay cả thân xác của mình cũng không thể đem theo. Xác sẽ thối rữa. Nếu ta đừng yêu mến cái xác của ta thì ta sẽ đi đầu thai, tìm cái xác mới thành hình mà chui vào làm một cuộc sống mới. Nếu ta còn yêu mến cái xác của ta quá, hồn ta cứ lởn vởn, bay bay không định hướng, không chịu tìm cái xác mới thì ta sẽ là ma hay quỷ chỉ hiện ra hù nhát mọi người, hoặc lựa người nào đó mà mình "khoái" nhập vào để nói chuyện nầy chuyện kia, hay làm cái gì đó. Ấy là thế giới siêu hình".

Tự lúc đó, Đồ tôi thấy có nét gì lạ lạ trong tư tưởng, ý nghĩ của mình về siêu hình, Đồ tôi mới bắt đầu tìm kiếm băng giảng hoặc kinh Phật để tìm hiểu. Rồi cái gì đến nó đã đến. Đến bằng một cơ duyên và bằng những duyên khởi: Điều kiện tập hợp đã đủ, thời gian chín mùi thì việc sẽ xảy đến. Việc đang xảy ra là quả của các việc trước, nhưng lại là nhân của việc sau, việc sau là quả nhưng lại là nhân của việc sau nữa...Cứ thế mà nối tiếp, ấy là "Trùng trùng duyên khởi" vậy.

Sau một thời gian tìm hiểu, Đồ tôi mới biết không phải chỉ có ma quỷ trong thế giới siêu hình mà còn có nhiều loại, theo như Đức Phật cho biết:

Trong cõi vô sắc giới còn có cõi Trời (Thánh, Tiên, Thiên vương), A Tu La (Các loại thần) ngoài loài ngạ quỷ, địa ngục. Đa số thì thuộc loại tốt giúp người, một số thì cũng hại người. Do đó cuộc sống trong các cõi tam giới lại càng phức tạp hơn. Nhưng đó cũng là do những nhân, quả mà ra. Và chung quy lại chỉ do mọi chúng sanh muốn chơi trò chơi mà thôi! Nếu không muốn chơi nữa thì tìm đến con đường Đức Phật đã chỉ để tới cửa ra. Lúc ấy mình sẽ thoát khỏi cảnh Luân hồi và đến nơi yên tịnh, bước lên bờ giác mà Đức Phật gọi là "Người đã thoát khỏi giấc mơ".

Đồ Ngông.
(“Chuyện Tào Lao Thế Sự”)

No comments:

Post a Comment