Tuesday, April 25, 2017

*Buồn Cho Ông!



 *Chưa Gọi Rằng Lành!    

Bảy mươi chưa hẳn gọi là lành
Đã thế sao ông lại chẳng rành
Luôn cứ dúi đầu bươi móc mãi
Chắc gì ông đã hẳn hơn ai?

Cười người lại nhớ chớ cười lâu
Có chắc ngày mai thuở bạc đầu
Ông vẫn tốt lành như hiện có,
Hay là, mai đến sẽ ra sao?

Ông ạ! Ngày sau ai biết được!
Thì ông cũng chẳng khá hơn người
Ông suy, ông nghĩ; sao ông nhỉ?
Chẳng khéo tương lai chúng lại cười!

Đồ Ngông,
05-06-04.


 

*"Thức" Hay "Ngủ"!    

Tớ đã nghe ông người có "Trí"
Bằng nầy, chức nọ quả là cao
Sao ông không xứng theo danh phận?
Nẻo xấu, lăm le lại bước vào!

Không biết tỉnh hay còn mớ ngủ
Ông mê mê trận chiến tung hoành,
Ông nào biết lũ dân chê chán
Lại chẳng đem tài giúp lẫn nhau!

Mong ông nghĩ lại xem sao đã,
Công khó học hành của những năm
Mài nát đủng quần, nhầu sách vở
Mà đem vứt bỏ, lại cam đành..!

Đồ Ngông,
18-06-04.


 

*Buồn Cho Ông!  

Tớ đọc bài ông tớ thấy buồn
Chiều nay ngồi ngóng đám mưa tuôn,
Bên trời Tây ấy, người ôm hận
Ở cõi Nam nầy, kẻ thấy thương!
Không biết mũi tên xuyên đúng huyệt
Hay là viên đạn trúng vào tim
Ông luôn lải nhải điều thù hận
Tớ biết rằng ông "thấm" thật rồi!

Đồ Ngông,
29-06-04.




 

No comments:

Post a Comment