Sunday, December 3, 2017

*Tham Nhũng.


*Khoác Lác.

Khoác lác, ba hoa, miệng chích chòe
Cố tình lớn tiếng mọi người nghe
Rằng ta có thế, ta quan trọng
Có lủ người sai, có bạc kè.

"Thân thế giàu sang từ tấm bé
Trời sanh khi nhỏ đã ra tài
Đến đâu bạn cũng yêu, người quý..."
Khoác lác, ba hoa, dễ "mấy tay..!"

Ở tận xứ người ai có biết,
Về thân, về thế kẻ khoe tài.
Quyền cao, chức trọng..., cùng thây kệ
Chỉ thấy miệng mồm..., cũng biết ngay!

Đồ Ngông,
20-4-02.

 

*Nổ!  (1)    

Thế gian cứ gọi: Rằng là nổ
Khoác lác, khoe khoang như điếu đổ
Đại bác, bom mìn "theo chẳng kịp"
Đại liên, kho đạn "còn cây số"
Trên trời, dưới đất "ôm trong bụng"
Thiên hạ, nhân gian "đầy một hố"
Phước đức nhà anh, tên "miệng cả"
Để đời nhân thế rằng "Ơi,..nổ!"

 

*Nổ!   (2)

Tiếng nổ vang vang cỡ hắn ta,
Om sòm, rộn rã tự ngoài xa
Bụi bay, văng miểng đầy hàng xóm
Âm hưởng ngân vang khắp mọi nhà.
Chú chó bên ngoài đang hạo hực,
Chị gà chập chững lại bay xa.
Mong cho tiếng nổ còn vang dội,
Thay pháo đầu xuân tới tận nhà...

Đồ Ngông,
22-04-02.

 

*Tham Nhũng.

Mối đục cây nào cũng sẽ tiêu
Nhà xinh cách mấy cũng hư, xiêu
Dân nghèo, luôn mãi dân nghèo khổ
Đất nước hoang tàn, cảnh quạnh hiu.

Cứ ngỡ đem tài ra giúp nước
Kinh luân ba túi chuyển xoay thời
Dân giàu, nước mạnh nam nhi chí
Thỏa ước bình sanh, xứng cuộc đời.

Cũng lủ ăn mày, thân mối mọt
Cũng phường không đáy, túi thâm sâu
Vét vơ không biết bao giờ đủ
Cũng lủ "hầm cầu", giống "bọ sâu"...

Đồ Ngông,
25-04-02.

 

*Thóc Mách.

Khi tôi còn bé nhỏ
Tôi làm một điều sai
Đứa bạn liền đi "méc"
Bạn thóc mách đi rồi!

Khi ra đời làm việc
Tôi bất mãn "xếp" tôi
Có người đi báo "xếp"
Thóc mách lại tới thôi!

Có người đi lén vợ
Gặp phải bạn không hiền
Bao nhiêu điều nói hết
Thóc mách đến khuôn viên!

Tôi bị cha mẹ đánh
Bị "xếp" chửi một hồi
Vợ đần chồng tới tấp
Cũng tại thóc mách thôi!

Đồ Ngông,
25-04-02.





No comments:

Post a Comment