Saturday, January 13, 2018

*Buồn tình!


*Tại sao?

Tớ nghĩ vì sao tớ phải buồn
Trong đời này, khổ tới luôn luôn
Bao nhiêu người đói, người đang khổ
Hàng khối kẻ nghèo, kẻ thảm thương.
Những đám tranh giành gieo chết chóc
Nhiều cơn tai ách đến không lường
Lại còn nhân loại không ngưng giết
Tớ vẫn nhiều may, sao phải buồn?

Đồ Ngông,
17-09-07.

 

*Bươi Móc

Quá lắm à ông, quá lắm rồi!
Ở không bươi móc để coi chơi
Bao nhiêu cái xấu sao không móc
Hàng khối sự tồi lại lặng hơi.
Nhưng móc vừa vừa thì mới phải
Đừng moi dữ dội trở nên tồi
Khéo chơi thì chuyện đời nên ích
Thong thả rồi đi giữa cuộc đời!

Đồ Ngông,
17-09-07.




*Buồn tình

Buồn tình lấy giấy quạch thơ chơi
Ngẫm nghĩ mà xem mấy sự đời
Quan lớn vênh vang trời chót vót
Kẻ hèn khép nép phận chơi vơi.
Người giàu phe phẩy tiêu như nước
Dân khốn than van chết nửa vời
Xã hội nhân quần luôn nói đẹp
Nhưng mà...riêng nói...để mà chơi!

Đồ Ngông,
18-09-07.





*Trách Phận

Thân phận khác gì hơn mõm chó
Đen thui đen thủi: Nhà ra ngõ
Xập xình lên xuống qua thời vận
Lóc cóc leng keng hồi khốn khó.
Ngước mặt nhìn trời chưa ngó lại
Đê đầu trông đất còn hơi gió
Trăm năm thoáng chốc bao lâu nữa
Oán trách sầu đời to với nhỏ.

Đồ Ngông,
18-09-07.



No comments:

Post a Comment