Friday, January 5, 2018
*Cái Thật Thà.
*Vịnh Xe Cũ
Cà rịch cà tang cũng tới nơi
Xe đưa tớ tới với bao người
Ngựa già trở gió trời sương lạnh
Chó bệnh qua mưa đất đẫm lầy.
Dáng xấu sơn trầy nhưng vẫn chạy
Máy tồi xe cũ lại cứ hay
Nhẹ tiền, tớ tưởng như vênh váo
Xe đẹp Hoàng gia, nở mặt mày!
Đồ Ngông,
08-09-07.
*Nghe Ông
(Tặng nhà thơ Nam Man)
Tớ đã nghe ông thật rất lâu
Nổi danh khi tớ bước ra đời
Không ngờ ông muốn đi moi ghẻ
Có chắc người vui thích phán dời ? (ghẻ lầy lây lan)
Đâu biết là ông ham mấy cắc
Chẳng rằng cho tớ gởi đôi lời
Nhắn ông sao xứng theo danh phận
"Tải đạo văn thơ" giữ nghiệp đời!
Đồ Ngông,
10-09-07.
*Cái Thật Thà
Khổ nỗi ngu ngơ cái thật thà
Ngù ngờ cha dại dốt thêm ra
Ngơ ngơ ngáo ngáo lòng chân thật
Lấp lấp lơ lơ dạ quáng gà.
Cứ tưởng ra đời đều thế cả,
Đâu ngờ vào cuộc khác nhau xa.
Quanh đi quẩn lại riêng mình tớ
Khổ nỗi ngu ngơ cái thật thà!
Đồ Ngông,
10-09-07.
*Đôi Kính
Ai bảo già chi mắt lại mờ
Nheo nheo nhướng nhướng mắt như mơ
Ngó gần mà lại sao không thấy
Nhìn tít rồi ra cũng đón mò.
Sách báo giấy tờ bày tách bạch
Văn chương chữ nghĩa trải đôi bờ
Bàn tay quờ quạng tìm đôi kính
Có nó mà nên, thật đáng nhờ!
Đồ Ngông,
10-09-07.
*Tớ Biết
(Tặng nhà thơ Nam Man)
Tớ biết là ông thiếu đề tài
Cho nên một chuyện xoáy hơi dai
Một lần nghe được, nhiều đâm chán
Có người ta nghĩ: "Ông là tay sai!".
Tớ biết: Ông muốn tập thơ to
Cho nên ông viết, nhái ra bò
Thổi phồng bụng bự, coi ra phết
Có biết đâu là: Giống mặt mo!
Tớ hiểu rằng ông: (Muốn) Tỏ mình hay
Nơi đâu cũng có mặt quan ngài
Góp tay góp sức: Nhiều năng nỗ
Nhưng mà: Đời lắm sự chua cay!
Đồ Ngông,
12-09-07.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment