Saturday, January 13, 2018

*Khi Hoa Anh Đào Nở. (13)



Chùa Asakusa Kannon hay còn gọi là chùa Senso-ji nầy được coi là ngôi chùa cổ kính nhất của Tokyo. Được xây dựng vào năm 628 do trưởng lão ngôi làng Hajino Nakamoto cống hiến một phần ngôi nhà khi biết sự linh thiêng của bức tượng Quan Âm, mà hai anh em nhà Hinokuma là Hamanari và Takenari vớt được khi lưới cá ở sông Sumida: Tượng cứ trở lại với họ, mặc dù nhiều lần họ thả tượng trở về sông.
Chanh dien chua Senso-Ji.

Chính điện lớn của chùa là Kannondo (Điện Quan Âm) được xây dựng năm 1649 được xem là di sản quốc gia. Tuy nhiên nó bị dội bom tàn phá trong Chiến tranh Thế giới thứ II, rồi nó được xây dựng lại bằng bêtông cốt thép như là một bản sao vào năm 1958, và chia làm hai phần: Phía ngoài là nơi tín đồ viếng chùa, hành hương, còn phía trong là nơi đặt tượng Phật Quan Âm, khách không được vào.
Tôi chỉ đứng bên ngoài Chánh điện đưa máy quay quay về phía trong mà không vào vì sợ không có nhiều thì giờ, xong tôi đi ra ngoài nơi trống trải giữa hai giao lộ từ ngoài vào trong và từ phía bên phải sang đến Tháp Năm Tầng rồi quay cảnh Tháp cũng như những cây Anh Đào còn nhiều bông bên đối diện, và vội gấp rút đi trở ra.
Thap 5 tang.

Tháp năm tầng có cách kiến trúc riêng biệt của Nhật, nhìn thấy lạ, tuy nhiên nó cũng rất hài hoà. Theo tài liệu thì tháp cao 53m là nơi đặt tro của Đức Phật ở đó, và nó được xây dựng vào năm 942, nhưng qua nhiều lần bị tàn phá rồi được xây dựng lại vào năm 1648, nhưng nó lại bị cháy trong trận không kích vào thời Đệ Nhị thế chiến. Hình dạng và kiến trúc hiện nay là từ cuộc tu sửa vào năm 1973.
Dọc đường tôi lại gặp chị Nhi và vợ tôi đang tìm mua vài món đồ, rồi tôi cũng đi tìm vài bức tranh có nét vẽ riêng biệt theo kiểu Nhật, hay được in trên lụa, nhưng tìm mãi không ra theo kích cỡ mình muốn. Cuối cùng, đành mua vài tấm hơi nhỏ để làm kỷ niệm. Chẳng bao lâu nữa, mọi người tập trung lại bên cổng Thần Sấm để Jennifer dẫn đi ăn trưa (đã 12 giờ 30). Nhà hàng mà chúng tôi đến cũng gần, nó ở tầng trên với không gian không rộng lắm nên có vẽ chật chội so với đoàn đông người cộng thêm một số thực khách khác.
Xong, Jennifer đưa đoàn đi bộ ra bờ sông Sumida để đi “du thuyền” (cruise) về vườn Hama-Rikyu. Vườn không xa lắm với vị trí của chùa Senso-ji, nhưng vì đi bằng đường thủy cho nên chúng tôi cũng mất khoảng nửa tiếng đồng hồ. Vườn khá rộng, cái ấn tượng đầu tiên nhất đối với du khách lại là cây thông bonsai có 300 tuổi. Nó rất lớn, người ta phải chống chỏi những nhánh để giữ được hình dáng và bảo vệ khỏi gãy đổ.
Cay thong Bonsai 300 tuoi.

Theo tài liệu thì vườn nầy có diện tích khoảng 250,000m2 tọa lạc ở cửa sông Sumida. Khu phía Nam được xây dựng từ thời Edo, có ao Shioiri là ao được lấy từ nước biển vào cho nên có nhiều loài cá nước mặn sống ở đây. Còn phần phía Bắc được xây dựng từ thời đại Minh Trị (Meiji). Vào Thế kỷ 17, vườn thuộc về sở hữu của dòng họ lãnh chúa Tokugawa. Năm 1871, vườn thuộc về Hoàng gia Nhật và được trùng tu thành công viên công cộng, mở cửa ra cho công chúng từ 01/04/1946.
Đi theo những con đường trải đá để đi vào những khu vườn khác, nhưng tôi và anh Nhi chỉ lòng vòng phía ngoài, ngắm nhìn những cây thông với hình dáng được cắt tỉa như là những cây cảnh và cần đến cây chống chọi để bảo vệ cho nó. Thật là công phu! Cạnh bên khu vườn là những tòa nhà cao ốc, đứng trong nầy nhìn ra cũng thật là thú vị và đây mới là khung cảnh an bình trong lòng một thành phố đông người đầy sinh động.
Đến 2 giờ 30 mọi người tập trung lên xe buýt để đi đến Tháp Tokyo, nhưng theo ý kiến một số người đề nghị với Jennifer đưa đến tiệm điện để mua ít đồ điện. Jennifer phải hỏi ý kiến với số người Úc. Họ đồng ý, thế là chúng tôi được dịp vội vàng để đi đến tiệm bán đồ điện để mua đồ điện hiệu Nhật. Người ta nghĩ rằng đồ điện của Nhật được mua trên đất Nhật thì thế nào cũng được bảo đảm chất lượng hơn. Tôi cũng tìm nhưng xem ra giá cả cũng chẳng rẻ lắm, lại có nhiều món sản xuất ở Trung Quốc, cho nên cuối cùng chẳng có mấy người mua! Nhưng ít ra mọi người vẫn được thỏa mãn phần nào trong lòng!
Xe đưa đến Tokyo Tower vào lúc 3 giờ 40. Mọi người lại lục tục kéo nhau lên trên cao bằng thang máy để có thể ngắm được cả Thành Phố Tokyo từ trên cao.
Thap Tokyo Skytree.

Tháp Tokyo nầy có tên là Tokyo Tower để phân biệt với tháp mới xây có tên là Tokyo Skytree. từ khi có tháp mới Tháp Tokyo nầy là Tháp cao thứ nhì trên đất Nhật với chiều cao là 332.9m. Sự xây dựng của Tháp khởi từ Tháng 6/1957 đến 1958 thì xong và khánh thành vào ngày 23/12/1958, được sử dụng cho ngành truyền thông và mục đích nhìn ngắm, tham quan. Tháp có màu đỏ và trắng được xây giống với hình dáng Tháp Eiffel của Pháp ở Paris. Nó có hai tầng quan sát: Tầng chính ở độ cao 150m, tầng cao với độ cao 249.6m. Cứ 5 năm sơn lại một lần, mỗi lần tốn cả năm mới xong.
Từ ngoài vào chúng tôi phải đánh một vòng qua cửa chính phía trước, đi ngang cái sân rộng treo đầy những con cá bằng vải sơn sặc sỡ, rồi mới qua cổng kiểm soát vé để vào thang máy. Chúng tôi được lên đến tầng cao: Tầng Quan sát Đặc biệt ở độ cao 250m. Tôi cố gắng đi cho trọn một vòng và đưa máu quay thu từng góc của Thành phố Tokyo sao cho đủ ráp lại một vòng để về khi nào rảnh rang coi lại: “Hồi tưởng một chuyến đi”!
Chính vì thế mà tôi lạc mất đoàn vì ngõ xuống không là ngõ lên, tôi phải vòng lại đi xuống một tầng để lấy thang máy xuống dưới. Thang xuống cũng chẳng xuống tới dưới mà ở trên một tầng để rồi tôi phải đi bộ xuống tầng dưới là tầng các cửa hàng bán quà lưu niệm. Thôi thì cứ tha hồ lựa chọn. Đây là giây phút cuối ở Tokyo: Ai muốn mua gì thì mua đi nghen! Coi chừng lỡ cơ hội! Nhưng tìm, xem mãi lại chẳng biết phải mua gì, dù mua cho mình hay cho con cháu!
Đã đến giờ mọi người lên xe buýt để đi ăn chiều, và về đến khách sạn Marroad International Narita vào khoảng 6 giờ 30 để ngủ qua đêm để sáng hôm sau đi ra phi trường.
Ngày sau, sau khi ăn sáng xong, mọi người vẫn lẩn quẩn trong khách sạn để tới giờ Jennifer đưa ra phi trường, rồi lại cám ơn lẫn nhau, quyến luyến trước khi chia tay. Và chúng tôi cùng đón chuyến bay Cathay về lại Hồng Kông. Một số thì chơi ở Hồng Kông vài ngày, còn một số người Úc thì đi nơi khác, và đoàn chúng tôi đợi đến giờ lấy chuyến bay Cathay Pacific trở lại Adelaide hoàn tất một chuyến đi đầy học hỏi và ngắm nhìn!

Nguyên Thảo,
23/10/2017.



No comments:

Post a Comment