Friday, January 7, 2011

**Thơ Nguyên Thảo:

* Nắng Chiều.

Nắng vàng len lén hư vô
Lao xao ren rén bên hồ trầm luân.
Vốc tay nước rửa cội phần
Tiếng chuông vang động hư không vô cùng
Đường vào lối ngõ riêng chung
Cõi sinh sinh tử, vượt vòng tử sinh.

Nguyên Thảo,
01-09-07.





* Tự Hỏi.

Đã nhiều lần
Ngồi đêm tôi tự hỏi:
Trong chiến tranh dài
chết chóc với đạn bom
Trong lao đao khốn khó gấp vạn lần
Sao người ta vẫn
ôm lấy góc làng, cày bừa, xóm ấp...!

Chiến tranh qua
Hòa bình thống nhất
Theo lẽ, người được về với trọn niềm vui
hưởng thanh bình
và dựng xây đất nước.
Trong đỉnh cao
Người lại nghèo
Thân phận lại càng đau:
Giai cấp, hận thù, đấu tranh, bóp chết..!
Sự chuyên chính
khiến người ta không thở được
Sự tự do
niềm hạnh phúc...
đã cao bay!
Để lại những niềm đau,
những nhục nhã chưa hề rửa được!

Hàng triệu người xa xứ
Những gian nan, hải tặc, chẳng bến bờ
vùi thân xác chìm sâu trong biển cả.
Những trẻ em thơ
lang thang đầu đường xó chợ
Những mẹ già
thiếu thốn lại sầu mong
Những thanh niên ôm rượu với sầu đời
Những bé gái bán trinh, bôn ba xứ người làm điếm,
Những người chị hi sinh lấy chồng xứ lạ
để đổi đời
cho cha mẹ được ấm no!

Bao nghịch cảnh
bao nhiêu điều tang tóc
Cảnh đời buồn, luôn mãi mãi vấn vương.
Đâu là thiên đường?
Đâu là công bằng xã hội?
Đâu là những gì ung thối?
Đâu là trí tuệ của đỉnh cao?
Những ai
có thẩm quyền
và những ai mang trách nhiệm
Những nguyên nhân: Sao từ đâu như thế?

Tôi đã đôi lần tự hỏi,
và cũng là tự hỏi của muôn lần...
tôi tự hỏi và người dân ưa hỏi
Hỏi khá nhiều,
Nhưng rồi
cũng tự hỏi để mà chơi...!

Nguyên Thảo,
23/11/07.

No comments:

Post a Comment