Thursday, January 13, 2011

Thơ Đồ Ngông (tt)

* “Vậy” Mà “Không Phải Vậy”!

Cuộc đời có lắm cái không
Không không, có có hoài mong thật dài
Nhưng mà lại những chông gai
Núp sau cái bóng người hay chọn hình
Có nhiều đạo đức lung linh
Ra tay cứu giúp, giả hình lộng chơn
Có người u mịch, giận hờn
Thế mà “đã vậy”, nhưng “không phải rằng”
Cho nên thiên hạ băn khoăn
“Gọi là như vậy”, mà không “phải là”!

Đồ Ngông,
28/12/10.




* Lẽ Sanh, Bệnh, Lão, Tử.

Thấm thoát rồi ta cũng đã già
Sáu mươi năm lẽ thoáng trôi qua
Răng đi, tóc bạc, đôi chân mỏi
Sức mất, người hom (ốm, gầy), cặp mắt nhòa
Có muốn như xưa, sao lại được
Mà mơ lúc trước, có sao ra?
Cứ vui cái lẽ sanh, sanh tử
Và hiểu vào sâu tận bệnh, già!

Đồ Ngông,
31/12/10.

No comments:

Post a Comment