Trên thế gian nầy có lắm cái chủ nghĩa, cái chủ nghĩa tốt cũng có mà cái chủ nghĩa xấu cũng có. Cuộc đời có nhiều mặt, mỗi con người có cái nhìn vào một khía cạnh nào đó mà họ lại có được tư tưởng gầy thành một hệ thống để chủ trương cái “chủ nghĩa” của mình. Lắm cái nhìn thì cũng lắm chủ nghĩa! Những ai thích thú với cái nhìn, quan niệm ấy thì thành một nhóm, một phe; để rồi mới có “Chủ nghĩa của tao” và “Chủ nghĩa của mầy”!
Trong thế giới tâm linh, người ta cũng có những cái nhìn hay quan niệm khác nhau để rồi có những phương cách khác mà người ta tạo thành “Đạo”: Đạo nầy với đạo khác, và tiến xa hơn là Đạo của tao, đạo của mầy! Những đạo nầy cũng giống như những chủ nghĩa mà thôi! Nhưng về tôn giáo nó nguy hiểm hơn nhiều vì nó thuộc về Đức tin. Từ trong tư tưởng thể hiện ra hành động! Một khi trong tâm tư nghĩ rằng “Đạo của mình phải làm bá chủ thế giới; đạo của mình là Thánh cần phải phổ biến nước Thánh rộng khắp thế gian; đạo của mình… như thế nầy, như thế khác” để rồi bằng mọi cách, bằng mọi hành động kể cả chém giết gây tai họa đến với không biết bao nhiêu người! Rốt cuộc tôn giáo không đem lại hạnh phúc trong tâm tư cho người thế gian mà chỉ đem lại đau khổ cho hàng khối người và chỉ để phục vụ cho hàng chức sắc trong giáo hội mà thôi! Còn mình hàng ngày chỉ sống trong mơ tưởng với những hình ảnh hão huyền mà người ta đã “vẽ, thổi ra” để cho mình ôm lấy. Một khi “Đức tin” bị u mê chìm đắm thì mình nhìn đi đâu cũng thấy những cảnh tượng đẹp ơi là đẹp, những cái cảnh “mơ mộng” mà người ta đã tiêm nhiễm cho mình dù chẳng biết đó là thực hay hư chưa hề được kiểm chứng! Ôi! Một sự thật rất ư là thảm thương!
Trong thế giới tinh thần, những quan niệm về xã hội, những cái nhìn về tâm tư riêng biệt cũng thành những triết thuyết lạc quan hay bi quan; chủ nghĩa dục lạc hay khắc khổ; chủ nghĩa tiêu cực hay tích cực; chủ nghĩa duy tâm hay duy vật… Nhiều chủ nghĩa chừng nào thì chủ nghĩa tao hay hơn chủ nghĩa của mầy; chủ nghĩa của tao chủ trương đúng đắn, chủ nghĩa của mầy là tà thuyết. Những cuộc tranh cãi, biện luận khởi đầu cho một cuộc bất đồng, tranh hơn thua; tiếp đến là bôi bác, bài xích, đả kích và đi đến xung đột lẫn nhau. Chiến tranh từ trong một phạm vi nhỏ dần đi đến những phạm vi lớn hơn. Hàng khối người tàn phế, chết không nói được một lời hay tài sản gầy dựng bao nhiêu năm phút chốc bỗng trở thành mây khói cũng chỉ vì “của tao” với “của mầy”!
Có hết đâu, những chủ nghĩa chính trị mới là tai hại hơn ai hết! Chủ nghĩa nào cũng nói hay, cũng thổi con người lên tận mây xanh, cũng vì nhân dân cũng vì quần chúng; cũng đem lại lợi ích cho con người. Nhưng khi nào thực hành thì hãy hay! Đừng nên mừng vội! Quần chúng luôn bị “đè đầu cỡi cổ”, “được bốc lột đến tận xương tủy" để phục vụ cho đàn đóm đám chúng nó. Chúng nó làm quan chức tha hồ mà tham nhũng, ăn bòn từ tiền thuế của người dân lẫn tài nguyên quốc gia mà không hề thương tiếc; chúng tiếp tay cho những tên xâm lược hầu chiếm lấy đất nước của mình. Thế mà chúng lúc nào chúng cũng bảo là hi sinh cho quốc gia dân tộc! Trong cuộc đời có những thủ đoạn lừa phĩnh thế nhân mà mức độ tinh vi khiến cho người bị lừa gạt không thể ngờ rằng...!
Chủ nghĩa “tao” phải vận động quần chúng để đánh bại chủ nghĩa “mầy” và “mầy” sẽ trở thành tay sai để phục vụ cho “tao”, và “tụi mầy” luôn là nô lệ cho “tụi tao”. Đó là sách lược “Thắng làm vua, thua làm giặc” có từ lâu lắm rồi mà mầy chẳng hiểu được sao? Như vậy mới đúng là cuộc đời!
Đồ Ngông,
30/06/10.
Saturday, April 16, 2011
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment