Wednesday, May 18, 2011

*Sự Tang Thương!

Nói đến “Sự Tang Thương” thì không có sự tang thương nào vĩ đại cho bằng cuộc chiến tranh Nam, Bắc của Việt Nam trong hạ bán thế kỷ thứ 20. Một cuộc chiến tranh tiêu biểu của người khác, của hai thành phần chính trị nhân loại mà người, nhân dân Việt Nam phải gánh chịu: Gánh chịu về phần thân xác cũng như tinh thần, nhưng chẳng thành phần nào đứng ra chịu trách nhiệm về mình. Thành phần nào cũng cho rằng mình đúng và chính nghĩa; khiến những bầy tôi mỗi phe vẫn còn huyênh hoang, hò hét kêu gọi đấu tranh chống đối nhau đến chết bỏ mà không hề thấy một thằng to đầu đang lăm le nuốt chửng hai con “nhái” anh em đang còn cắn xé lẫn nhau.
Thật là buồn cười khi mà những nhà viết sử trên thế giới tổng kết về sự thiệt hại nhân mạng trong chiến tranh thế giới thứ hai nhưng họ chẳng bao giờ kể đến con số hàng triệu người chết đói ở miền bắc Việt Nam trong thời kỳ đó. Không lẽ họ quên rồi chăng? Hay là mạng của người Việt Nam chẳng phải là mạng của con người, không đáng liệt kê vào trong danh sách? Thế mà họ cũng là những nhà sử gia của thế giới đó chứ! Ôi! Đúng là một sự tang thương không được đếm xỉa!
Một chủ nghĩa thực dân đã hoành hành khắp trên thế giới qua nhiều thế kỷ. Cùng nhau phát triển kỹ thuật hàng hải, cơ giới, chiến tranh để dùng đến vũ lực đi chiếm đất nước của những kẻ, hoặc những dân tộc yếu kém hơn làm của mình; và dân thuộc địa là những nhân công phục vụ cho guồng máy bốc lột lẫn cai trị. Người ta gầy dựng những thế lực “vây cánh” để bảo vệ cho chủ nghĩa thực dân từ “nhân viên chính phủ tay sai” cho đến những con người theo tôn giáo của họ được ưu đãi nhiều thứ để làm những “nô lệ” từ trong tinh thần; mà những con người ấy không hề hay biết cứ tưởng là mình “chỉ vì một đức tin”!
Cuộc đời quả có nhiều lừa đảo khó mà tránh khỏi! Người bị lừa đảo cứ nghĩ là mình làm theo niềm tin và điều đúng: Đúng với Chân, Thiện, Mỹ; đúng với quốc gia và dân tộc. Nhưng khi nhìn lại quốc gia thì quốc gia đã quá tang thương; và dân tộc thì nghèo đói, rách nát đầy dẫy những hận thù!
Tại sao lại có Hội Quốc Liên và Liên Hiệp Quốc nhỉ? Cái tổ chức ấy lập ra để giải quyết hay phân đôi nhiều quốc gia sau Thế giới chiến tranh lần 2; đụng tới vấn đề là phân đôi xứ của người ta, từ Triều Tiên, Đức Quốc cho đến Việt Nam. Việt Nam phân đôi tạm thời hay để trở thành cơ hội củng cố làm tiền đồn cho cả hai chủ nghĩa? Việt Nam trở thành chiến trường đối đầu của hai chủ nghĩa to trên thế giới. Chủ nghĩa nào tốt đây? Chủ nghĩa “của tao” hay chủ nghĩa “của mầy”?
Không biết chủ nghĩa của ai tốt đây? Nhưng, chỉ để được thống nhất hàng triệu người lính phải bị phơi thây ngoài mặt trận; hàng triệu gia đình bị tan nát lâm vào hoàn cảnh đau thương. Hàng trăm ngàn người bị thương tật, trở thành người chịu nhiều đau khổ từ thân xác cho đến tinh thần mà không thể đóng góp được gì cho xã hội! Hai mươi năm đầy dẫy những tù đày, những bức hiếp, những tan nát. Một quê hương khắp nơi đều có mạng người nằm xuống, đường sá bị tan hoang; nhà cửa một sớm một chiều đã sụp đổ. Biết bao mồ hôi, nước mắt, công sức lao động của cả cuộc đời trở thành mây khói! Một trái bom, một trái mìn, một trái hoả tiển.. là một sự tan hoang. Cả đất nước là một sự tan hoang từ trong thành phố cho đến thôn quê và tận cùng của nơi hẻo lánh; từ trong tinh thần cho đến vật chất cũng chỉ vì “chủ nghĩa của tao” với “chủ nghĩa của mầy”! Ai cũng bảo là cho dân tộc và đất nước? Vậy ai là là chủ nhân của một đất nước tan hoang và một dân tộc bất hạnh? Ai chịu trách nhiệm? Nghĩ cho cùng cũng là đám bên ngoài gầy thành “cuộc nội chiến” cho tan nát một đất nước, một dân tộc để rồi đến bây giờ “anh em” vẫn mãi thù hằn lẫn nhau. Kẻ chiến thắng vẫn huênh hoang, kẻ thua vẫn còn ấm ức, không hề nghĩ lại “Mình đã làm gì cho đất nước và nhân dân?” trong quá khứ và hiện tại? Tại sao là chủ nghĩa ngoại lai mà không là “chủ nghĩa dân tộc và quốc gia” nhỉ? Anh có giỏi thì anh làm cho đất nước giàu mạnh lên đi! Anh có hay thì anh làm cho dân chúng ấm no giàu có đi! Đừng huênh hoang hay láo khoét theo một chủ nghĩa nào! Người dân đã chán những chủ nghĩa lắm rồi!
Chủ nghĩa chỉ là bám víu của chính quyền để thành phần tham chính có cơ hội không phải phục vụ nhân dân mà là cắt xén, bòn rút, tham quan ô lại, tham nhũng… bày ra những kế sách để ăn bớt làm của riêng cho mình. Càng “độc quyền” bao nhiêu thì càng dễ dàng phá banh tổ quốc bấy nhiêu, mà người dân chỉ biết đứng mà ngó và lắc đầu.
Những con ác quỷ chỉ chờ và đợi chờ có thế. Mầy tự giết nhau đi để tao khỏi tốn hao công sức để “ăn thịt” lấy mầy.
Đúng là một sự tang thương! Sự tang thương “vô tiền khoán hậu”!

Đồ Ngông,
08/08/10.

No comments:

Post a Comment