Saturday, July 5, 2014

*Quê Hương 2: Một Biểu Tượng Cho Quê Hương!

(Post lại bài từ tháng 5/2011).



Bạn trẻ ơi!
Nhiều tuần trước em đã có xem truyền hình và đọc báo không? Tôi không biết trên truyền hình hay báo tiếng Anh có đề cập đến vấn đề Việt nam ký Hiệp ước biên giới và lãnh hải với Trung quốc không? Chứ tôi đọc báo tiếng Việt mà tôi thấy đau lòng. Đồng thời, cũng trong tờ báo đó đề cập đến sự mừng rỡ của toàn dân chúng Nhật chào mừng vợ Thái tử sinh con, dù đó là đứa con gái. Một chuyện vui và một chuyện buồn của hai dân tộc!
Đối với dân Nhật, họ xem họ là con cháu của Thái Dương Thần Nữ, tức là vị Nữ Thần cai quản mặt trời mà dòng họ Thiên Hoàng là dòng họ thay thế Nữ Thần để cai trị, điều khiển dân Nhật; cho nên dân Nhật đoàn kết chung quanh Thiên Hoàng mà xây dựng cho một nước Nhật. Từ đó dân Nhật dũng cảm, gan dạ, sẵn sàng hi sinh cho nước Nhật không có gì là lạ cả. Và dòng họ Thiên Hoàng cũng định được vị trí của mình thay thế Thần Nữ để chăm sóc cho dân, nên dân Nhật có được nhiều thời kỳ hạnh phúc. Thế nhưng, sau nầy Thiên Hoàng không còn trực tiếp điều khiển mọi việc nữa, mà chỉ còn là một hư danh. Thiên Hoàng chỉ là vua Đại Diện cho dân Nhật như là một biểu tượng và mọi quyền hành đều do Thủ Tướng và chính phủ của ông ta điều hành đúng theo chế độ Quân chủ Lập hiến.
Tuy nhiên dân Nhật có những bản sắc của nó. Về phương diện địa lý có nhiều điều may mắn lẫn không may. Điều không may đối với nước Nhật là nước Nhật chỉ là các hải đảo, có nhiều núi lửa và thường xuyên bị động đất thuộc vùng nằm trên vòng đai lửa Thái Bình Dương; vả lại nước Nhật cũng hiếm về các tài nguyên. Bù lại nước Nhật vì là hải đảo nên cũng ít bị chiến tranh, đời sống được an bình để lo xây dựng cuộc sống và đất nước. Với sự sáng suốt của Thiên Hoàng, nước Nhật đã mở cửa tiếp xúc với các nước phương Tây từ khi chiến hạm Mỹ tiến vào, cho nên nước Nhật đã phát triển rất sớm. Trong lúc đó ở Việt Nam, vua Minh Mạng nhà Nguyễn lại bắt đầu bế quan, đất nước ta không những không tiến được mà còn bị đế quốc Pháp dùng súng ống, vũ lực chiếm đất đai và đưa nước ta vào vòng nô lệ.
Chắc em đã có lần nghe được bài hát "Gia tài của mẹ" của Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: "Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm đô hộ giặc Tây, hai mươi năm nội chiến từng ngày..". Người nhạc sĩ nầy đã tóm gọn được những thời kỳ đen tối của quê hương ta. Và cho đến bây giờ bọn bành trướng phương Bắc cũng không hề quên lãng đất nước ta dù thế giới đang ở vào thời đại văn minh của thế kỷ 21. Em cứ để ý đến cái tên Trung quốc của họ: Họ là nước ở ngay chính giữa, là trung tâm. Trong thời gian dài lịch sử từ nước Tần cho đến Hán đã từng dùng quân để chiếm đoạt các nước yếu lân cận để thành lập nước Trung quốc ngày nay. Kể cả các nước khác như Mãn Châu, Mông Cổ dù chiếm được hoặc cai trị nước Tàu, nhưng lãnh thổ hay một phần đất nước cũng sáp nhập vào nước Tàu. Văn minh Trung quốc có những nét đặc thù, và cũng là một trong những nền văn minh sớm của nhân loại. Nó ảnh hưởng lớn đến các nước Mông Cổ, Mãn Châu, Triều Tiên, Nhật và Việt Nam. Họ coi họ là người văn minh, các nước chung quanh là những dân mọi hoặc rợ, do đó mà các từ ngữ như Đông di, Tây nhung, Nam man và Bắc địch xuất hiện. Việt nam dưới mắt Trung quốc là Nam man và bây giờ Trung quốc chỉ nhìn Việt nam là một tỉnh của Trung quốc bị mất về tay đế quốc Pháp, họ muốn thu hồi trở lại. Vậy thì, em nghĩ thế nào? Trung quốc có để cho Việt Nam chúng ta yên không? Tư tưởng thể hiện ra hành động. Sự lấn chiếm, áp chế từ ngoại giao cho đến vũ lực đó là manh tâm của bọn "bành trướng phương bắc". Trung quốc càng mạnh chừng nào thì họ lại càng "ù lì" với dư luận quốc tế chừng nấy. Chắc chắn một ngày nào đó họ sẽ sử dụng đến giải pháp Tây Tạng của khoảng 50 năm trước một lần nữa đối với Việt nam.
Bạn trẻ ơi!
Các em là thế hệ trẻ, thế hệ nồng cốt của quê hương, dù ở hải ngoại hay trong nước các em hãy luôn nhắc nhỡ với lòng mình: Ta còn có một quê hương. Quê hương ta có một kẻ thù to lớn, mạnh bạo lúc nào cũng lăm le chiếm đoạt đất nước của mình. Hơn 1000 năm lệ thuộc Tàu, giặc Tàu đã tàn phá mọi nền văn minh và văn hóa của ta, du nhập vào nước ta phong tục, tập quán, văn học, chữ viết hầu biến dân tộc ta thành Tàu. Điều ấy khiến nước ta đến bây giờ chỉ còn có mỗi trống đồng Đông sơn. Câu chuyện Lạc long, Âu Cơ cũng có nguồn gốc từ Tàu, Lạc Việt cũng từ gốc Tàu. Người Tàu phong kiến cai trị nhằm phá bỏ mọi thứ đặc trưng của dân tộc Việt. Nhưng, em hãy quan sát đi. Người Việt chúng ta đến nay vẫn có những nét đặc thù của nó. Nó vẫn không phải là Tàu dù hơn ngàn năm bị đô hộ. Sự giao lưu văn hóa của mọi vùng trên thế giới là một sự tất nhiên, Việt nam chịu ảnh hưởng Trung hoa là điều phải có; Trung quốc lấy điều ấy để chiếm đất, chiếm biển là hành động của "bọn côn đồ" ở vào cuối thế kỷ 20, đầu 21. Các bạn trẻ ơi! Em hãy vùng lên với tinh thần bất khuất của dân tộc..!
Người Do Thái vì một quê hương, không từ nan một giải pháp mạnh bạo nào, kể cả vũ lực chống lại khối Ả Rập, nếu cần phải mở rộng chiến tranh. Người Do Thái bên ngoài sẵn sàng yễm trợ với bất cứ giá nào. Người Palestine vì một quê hương không từ nan làm "bom cảm tử" kể cả đàn bà, con gái. Thế còn ta? Hãy chuẩn bị ngay từ bây giờ và cho mọi thế hệ đi em nhé! Kẻ thù quê hương ngay bên cạnh quê hương ta!
Em có thấy không? Nước Nhật nhỏ, nhưng đã mấy phen làm cho Trung quốc kinh hoàng. Điều ấy nhờ vào sự may mắn của nước Nhật: Có được Thiên Hoàng chăm sóc cho dân, dân đoàn kết bên cạnh Thiên Hoàng làm xứng danh là con cháu Thái Dương Thần Nữ, Thiên Hoàng biết mở cửa canh tân đất nước, cùng sự tinh tiến về tinh thần của người Nhật. Em có biết gì về những nét của người Nhật mà ta cần lưu tâm, học hỏi không? Chẳng hạn như: Võ thuật người Nhật nâng lên thành Đạo (Kiếm sĩ Đạo, Võ sĩ Đạo), uống trà thành Trà Đạo, thú chơi cây kiểng thành nghệ thuật Bonsai, nghệ thuật cắm hoa, lòng yêu nước thành Đội cảm tử Thần Phong, hoặc tinh thần Võ Sĩ Đạo... Vả lại, nước Nhật cách xa Trung quốc bằng vùng biển, nên Trung quốc chưa hề "thả vòi đế quốc" đến được nên nước Nhật được an bình và trở nên hùng mạnh. Trong thời Đệ Nhị Thế Chiến quân đội Nhật đã tạo vết nhơ lên lịch sử Trung quốc, thế mà bọn "bành trướng Trung quốc" chưa thấm thía lại muốn gây hấn vào lịch sử Việt nam.

"Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại Thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư"


(Dịch nghĩa:
"Núi sông nước Nam thì vua nước Nam ở. Rõ ràng phận đã định ở trong cuốn sổ trời. Làm sao bọn giặc lại lấn cướp (đất của ta)? Chúng mày rồi xem sẽ bị thua bại hết"-(Dương Quảng Hàm, Việt Nam Văn Học Sử Yếu, trang 239).
Các bạn trẻ ơi! Các em hãy thấm nhuần bài thơ nầy của Lý Thường Kiệt, danh tướng thời Lý xa xưa, và cố tìm đọc bài "Bình Ngô Đại Cáo" của cụ Nguyễn Trãi để hiểu được Tổ Tiên ta vững lòng giữ nước.

Hỡi các em bạn trẻ ơi!
Quê hương ta "Thiếu" một biểu tượng, biểu tượng "Con Hồng, Cháu Lạc", biểu tượng "Quốc Tổ Hùng Vương" để nhắc nhỡ mọi người dân Việt về một quê hương, một nòi giống, một tổ quốc, một quê cha đất tổ, một đại gia đình đầm ấm trên một quê hương an lành là một biểu tượng tương đối tốt, nhưng thiếu cái "Hình thức Cụ thể Thực tại”.Quê hương ta thiếu một "Dòng Vua Có Hư Danh" để làm biểu tượng cho dân tộc, nhằm mọi người dân nhìn vào đó để thấy được hình ảnh Việt nam. Trân trọng đất nước là trân trọng dòng vua. Dòng vua ấy yêu nước là biết yêu mến dân. Ta yêu nước là ta biết cố gắng học hành, nghiên cứu, truy tầm, cố gắng hoạt động đẩy mạnh tiến triển về thương mại, kinh tế, kỹ thuật, sản xuất, rèn luyện sức khoẻ, sự bền bỉ... Vận dụng tri thức của nhân loại vào nếp sống của dân tộc. Thu thập điều hay, loại bỏ điều dở để tạo một quốc gia hùng cường, một dân tộc lỗi lạc là điều kiện cần thiết. Có hùng mạnh thì ta mới giữ được nước. Và đối với kẻ thù lúc nào cũng như "mèo rình chuột" thì nên học câu nói của người xưa: "Muốn hòa bình thì phải cũng cố chiến tranh". Tổ chức điều hành như quân sự phần lớn tổ chức cả nước là điều tất yếu.
Bạn trẻ ơi!
Tôi không là kẻ hiếu chiến, tôi rất muốn hòa bình, tôi muốn mọi người và mọi chúng sinh trìu mến nhau, ai cũng tìm về hạnh phúc cho nếp sống hiện tại và tìm được một cõi an vui là Thiên đàng, là Niết bàn sau khi chết. Nhưng trong cõi đời nầy có Ma quỷ nhiều, người thật lại ít, thì tôi viết chỉ nhắc nhỡ cùng em, giúp em một vài ý kiến để một mai em có "nhìn lại quê hương" thì em cũng có thêm các ý niệm, thế thôi! Lúc ấy, tôi là kẻ đã "đi xa lắm rồi"..!


Nguyên Thảo,
25-03-02.

No comments:

Post a Comment