kính mời bạn đọc suy ngẫm)
Thằng Trung nó ỷ lắm! Bây
giờ nó làm tàng và phách lối, cao ngạo lắm! Nó không coi ai ra gì cả, nó muốn làm
gì thì làm, muốn như thế nào thì muốn, nó cứ trơ ra đó khi những điều nào không
vừa ý nó. Miệng nó thì cứ nói là thương người, hòa bình, chung sống như thể là
hiền lành lắm vậy, nhưng nó thừa cơ để lấn lướt và chiếm đoạt những gì của người
ta làm của nó. Thiên hạ có nói gì đi nữa thì nó cũng đặt người ta trước chuyện đã
rồi, thế là lịch sử qua đi, không hề trở lại, vì nó chẳng buông tha hay trả lại
cho ai bao giờ.
Nhớ lại thuở xưa, nó chỉ
có vùng đất không lớn lắm ở phía bắc; nhưng vì nó sống thực tế hơn nó phát triển
đúng đường và đi trước những nơi khác nên nó có được cuộc sống khá là tiến bộ,
nó có được chữ viết riêng để ghi lại tư tưởng, kiến thức; nó có triết lý sống,
biết tổ chức trước nên cuộc sống của nó khá là văn minh. Từ đó nó ảnh hưởng đến
các thằng khác ở chung quanh. Nó tự hào lắm! Nó coi như nó là ở chính giữa văn
minh mà những thằng chung quanh chỉ là những phường ngu dốt, mọi rợ phải phục tùng
nó. Rồi trong quá trình tranh giành nhau như thường tình của đời sống con người
ở cõi trần gian nầy, nó dần dần được sự hỗ trợ của những người giỏi, nó chiếm
thêm những vùng đất khác để mở rộng lãnh thổ ra. Càng mở được thêm thì đầu óc nó
lại càng muốn thêm nữa. Lòng con người mà, muốn làm của mình biết bao nhiêu mà đủ.
Nó thừa cơ chiếm đất của thằng nào được thì nó chiếm, đôi khi nó xúi những thằng
nhỏ đánh nhau đến khi ngất ngư thì nó chiếm lấy cả hai, ít nhứt nó cũng làm bộ
tỏ ra thương tâm mà đến giúp đỡ; nhưng khi nó đến giúp đỡ thì nó cho người đem
cả “bầu đoàn thê tử” kể cả heo, chó mèo đi theo để từ đó nó chiếm dần đất của
người ta thật là ôn hòa mà người ta cứ tưởng chừng như là không có. Nó thường làm
như vậy, đó là sách lược mà! Trong sách vở của nó không biết bao nhiêu là chuyện,
tại người ta không để ý đó thôi. Qua thời gian thật là dài, nó bây giờ sở hữu bất
động sản lớn lắm. Thế mà nó chưa vừa ý với những gì nó có. Nó còn muốn trên địa
vị cao hơn nữa để ai ai trên cuộc đời nầy cũng phải quỳ lạy, nễ vì nó giống như
biểu tượng đầy tham vọng của nó khi nó trương cây cờ lên. Nếu ngày xưa trong
triết lý của nó có ghi là “Tứ hải giai huynh đệ” thì bây giờ là “bốn thằng nhỏ
“tứ hải” đó phải quỳ lạy, thần phục nó, còn nó trên cương vị là thằng lớn ngồi
trên ngai vàng nằm riêng ra” mà nó làm bộ nói là tượng trưng cho bốn loại dân của
nó. Nó làm cỏ và làm tiêu tan cả gia đình thằng Việt ở phía nam sông dài. Tiền
tài, đất đai, nhà cửa của thằng Việt nó chiếm lấy, người thì nó bắt phải giống
như nó, bây giờ người ta chẳng thấy người của thằng Việt nữa và những người của
thằng Việt cũng chẳng còn nhớ mình là người của gia đình thằng Việt nữa. Nó chỉ
ấm ức một điều là cái thằng “cứng đầu” trong gia đình của thằng Việt chưa bị nó
làm cho mất tiêu. Cái thằng Nam lì lợm đó, nó nhất định một ngày nào nó phải làm
cho thằng Nam nầy biến mất không còn hiện diện trên cuộc đời nầy nữa. Biết bao
nhiêu người trong quá trình dài đó phải chạy trốn sự tàn ác của nó, họ phải băng
đồng, vượt ao hồ, sông biển để đi tìm sự sống bây giờ trở thành những người của
nó ở nơi xứ xa. Họ không còn nhớ nguồn gốc họ là ai, quê hương họ là gì, mà họ
cứ thấy họ là cùng người với nó, là người của nó.
Nó tàn ác, đầy tham vọng
như vậy mà ông Trời cũng thương nó. Nó đôi lúc cũng không mạnh lắm hay là những
thằng kia đột biến hung hăng lên đánh và chiếm lấy nó, nhưng rồi khi những thằng
ấy yếu hoặc chết đi thì nhà cửa đất đai của thằng kia lại trở thành của nó như
trường hợp của thằng Mông, hay thằng Mãn. Nhất là thằng Mãn, bây giờ chẳng ai còn
biết đến thằng Mãn. Thằng Mãn đã tiêu vong rồi! Cũng may cho thằng Triều, thằng
Triều chưa mất vì thằng Triều được ngăn cách cả núi cao, biển rộng và ít ra thằng
Triều cũng có bản lãnh lắm! Nó muốn triệt tiêu thằng Triều lắm chứ, nhưng ngày
xưa không được thì bây giờ cũng khó. Thôi thì thôi vậy!
Còn thằng Nhựt là cái
thằng mà nó hận đến không khi nào quên. Nó thề “không đội trời chung” với thằng
Nhựt, vì khi mạnh thằng Nhựt dám vào nhà nó, hung hăng bắt nó phải làm nhiều thứ
mà còn cướp lấy đồ đạt nhà nó hai lần. Thằng Nhựt cả gan, nó nhất định nằm ẩn
chờ thời, khi nào nó mạnh thằng Nhựt sẽ biết tay: “Quân tử trả thù mười năm chưa
muộn” mà! Không nhất thiết là mười năm mà cả trăm hay ngàn năm sau nó cũng phải
trả thù hoặc làm cho thằng Nhựt biến mất mới thôi! Không những thằng Nhựt mà
ngay cả những thằng ở xứ xa cũng đến mà chia xẻ đất đai, tiền của, hành hạ chà đạp
nhà nó, nó cũng nhứt định chờ thời khi nào “Tao mạnh tụi bây sẽ biết tay tao”!
Nó thấm thía lắm, cùng
một phe nói với nhau là bồ bịch, cùng nhau làm cho thế giới nầy là của chung mọi
người, sống với nhau như người một nhà, thương nhau như trong một thế giới thần
tiên; nhưng thằng Nga ỷ đi trước o ép nó. Nó nhớ lắm chứ! Nó đường đường cũng là
lớn mạnh chứ có thua gì thằng Nga đâu, mà thằng Nga đã không giúp nó thì thôi,
có đâu lại bức ép nó. Nó vẫn có thể tự lực kia mà đâu cần phải đến thằng Nga. Vậy
thì mạnh “thằng nào nấy chơi”, “tao có cách riêng của tao”!
Từ lâu, nó đã không
thanh toán được thằng Nam, nó tự trách mình là cái thằng nhỏ bé đó mà mình không
khuất phục được nó thì làm sao làm được việc lớn đây! Rồi thằng Nam lại bị thằng
Tây bắt vào trong tay nó rồi. Thằng Nam cố vùng vẫy, nó biết chứ. Nó làm bộ thương
giúp cho thằng Nam nhưng thực sự thằng Nam mà tiêu với thằng Tây đó, thì nó cũng
không yên cho nên nó nghĩ mình phải lấy thằng mạng thằng Nam để bảo vệ cho mình.
Cho nên khi người ta muốn xé thằng Nam ra thì nó ngu dại gì bênh vực cho thằng
Nam. Thằng Nam đau đớn, muốn kết hợp lại. Ừ thì tao giúp tụi bây để trong nhà tụi
bây tự giết nhau, rồi tụi bây sẽ yếu và rồi thử tụi bây có thoát được tay tao
không? Thế cho nên thằng Nam dính bẫy mà thằng Nam không biết! Nó nghĩ là nó muốn
cho thiên hạ thấy được uy lực của nó thì nó phải củng cố lại: Nó phải vững lãnh
thổ, đất đai của nó trước. Nó suy tính cái địa vị, biên cương ngày xưa mà nó có
được. Nghĩ rồi nó dùng sức mạnh của nó, nó gom thằng Cương với thằng Tạng lại,
mặc cho ai nói gì thì nói, la gì thì la, nó cứ nói: “Nó là của tao, của tao là
của tao, đừng ai xía vô. Tụi bây không được quyền xía vào”! Nó bây giờ thật là
to lớn, họ hàng của nó thật đông: “Tao không phải sợ ai nữa, dù chưa bằng ai
tao vẫn là lực lượng khủng khiếp, đáng gờm”!
Nó biết thằng Nam bị thằng
Hoa ăn hiếp chớ, vậy thì đáng đời! “Mà thằng Nam có là của tao đâu mà tao phải
tận tình, tao giúp nó chỉ để là mượn máu nó để làm cho thằng Hoa suy yếu, thằng
Hoa nhờ đến tao, tao sẽ yêu sách thằng Hoa phải làm những điều mà tao muốn có”.
Nó quăng viên đá trúng được hai con chim: Thằng Nam bại liệt nằm đó, thằng Hoa
van nài chịu mọi điều kiện. Nó hiên ngang, dõng dạc với thiên hạ. Nó lại còn kể
ơn kể nghĩa với thằng Nam, bắt thằng Nam phải phục tùng nó. Thằng Nam quả là cứng
đầu, nó phải dạy cho thằng Nam bài học để biết hậu quả của sự ương ngạnh, lì lợm
là thế nào. Nó làm như quân tử lắm vậy! Nó muốn nuốt thằng Nam, nhưng nó chưa làm
gì được vì thằng Nam hãy còn nhiều bản lĩnh. Thôi thì tao đợi khi nào thuận tiện
đã. Nhưng thằng Nam cũng sẽ chết với tao.
Đã một thời, thằng
Trung cố tình giúp thằng Cam thực hiện theo lối tàn ác của nó để giết hết dần
người của thằng Cam đi, rồi khi đó nó sẽ tìm cách gọi là giúp đỡ mà đưa người của
nó tới, người của nó tới sẽ đưa theo gia đình và mọi thứ hay là nó cho cưới vợ,
gã chồng để ngày nào đó chẳng gì còn là của thằng Cam nữa. Ngoài ra nó còn khơi
dậy sự hận thù từ xưa của thằng Cam đối với thằng Nam để thằng Cam tức giận mà
gây hại cho thằng Nam để hai bên đánh nhau chí tử thì khi đó nó chỉ cần thò tay
là bắt được hai con chim, thì ước vọng “anh hùng hảo hán” hay “lãnh đạo khu vực”
sẽ vào tay nó mà không phải nhọc công. Không ngờ thằng Nam đi trước một nước cờ,
và nó cần lấy cớ để dạy cho thằng Nam một bài học, nếu bài học đó suông sẻ thì
nó sẽ làm một trường hợp giống như nó đã làm với thằng Tạng trước kia. Nó đặt
thiên hạ trước một sự đã rồi, ai la gì thì la ai nói gì thì nói, đố ai dám đụng
vào vì “cái đó, trước ngàn năm nó đã là của tao cả ngàn năm, thì bây giờ tao lấy
lại”, thiên hạ cũng chỉ là bó tay thôi!
Tội nghiệp cho thằng
Nam, thằng Nam cứ đinh ninh rằng con đường mình đi là đúng, nên cứ lầm lũi mà đi
trên con đường dự tính trong tư tưởng, ước mơ một thế giới thiên đường hạnh phúc
cho tất cả mọi người; nên nó nhiệt tình thực hiện con đường của mình và cứ nghĩ
mình đóng góp chung cho cả một thế giới nầy. Nhưng đâu có ngờ, nó chỉ làm cho
thiên hạ. Nhà cửa nó tan hoang sau thời gian tranh giành trong nhà với nhau bởi
do thằng Hoa và đám anh em trong nhà theo phe thằng Hoa gây sự chi rẽ, hiềm khích
lẫn nhau. Nó cũng không ngờ thằng Trung lại là thằng tích cực chia rẽ nó cùng xúi
giục nó tàn sát nhau với anh em để rồi thằng Trung cướp lấy nó. Cho nên khi thằng
Hoa van nài thằng Trung, thằng Trung đòi hỏi những điều kiện được thằng Hoa đáp
ứng đủ cả; nó đường đường vươn mặt ra với mọi người.Với những cái đồ sộ của nó,
nó khiến nhiều người trong thiên hạ cũng phải e dè! Nắm được cơ hội, nó vội vàng
chuyển đổi tìm thế để vươn lên. Nó có sẵn một lượng người đông đảo khiến thiên
hạ nhiều nơi muốn buôn bán với nó lẫn nhờ đến lực lượng nó làm công. Có được mối
lợi mà cũng là cơ hội có tiền của để tiến lên. Bắt đầu có tiền, nó nghĩ đến cách
hùng mạnh, nó phải tập hợp kiến thức, tài chánh của dân tộc nó ở bên ngoài.
Tinh thần dân tộc khiến người tài giỏi lâu đời của nó ở nơi xa cung cấp cho nó
những gì họ kiếm, gom góp, ăn cắp được đưa về cho nó. Nhiều người nuôi ong tay áo
mà không biết! Có tiền, có tài liệu kỹ thuật, có cả những cái mà người khác giữ
kín; nó liền tung tiền thực hiện những gì cần thiết cho giấc mơ lớn của nó. Đầu
tiên, nó phải mạnh lên mới được. Nó đã làm được! Kế đến, nó phải tự vận hành những
phương tiện cho phát triển mà trong thời hiện đại ai cũng mơ ước. Nó nghĩ một
khi nó mạnh lên thì những gì nó muốn thì người ta không dám can ngăn, hay nó sẽ
trả thù một cách “đích đáng” những kẻ thù mà ngày trước đã làm cho nó đau đớn
hay là nhục!
Nó đã ẩn nhẫn chờ thời
trong một thời gian khá lâu! Cũng may có thằng Hoa làm cho thằng Nam suy yếu và
phá tan tành nhà thằng Nam dùm nó. Nó lại được hưởng lợi từ sự xung đột đó. Cơ
hội nó được mọi thứ mà nó không cần tốn hao gì cả, chỉ tiếc là nó chưa diệt được
thằng Nam và thằng Nam hãy còn ngoài vòng tay. Nhưng bây giờ nó đã mạnh, thằng
Hoa lẫn thằng Nhựt còn sợ nó, huống hồ gì thằng Nam. Nó sẽ cho thằng Nam biết
tay! Nghĩ như vậy, nó liền chiếm những ụ đất nhỏ trong ao của thằng Nam, nó vẽ
lằn ranh đến chân của thằng Nam, nó chơi lại trò chơi của thời con nít thử thằng
Nam có dám phản ứng không. Thằng Nam không dám chống lại thì nó được thêm đất,
thêm của cải mà nó lại bao vây, thu hẹp lấn dần thằng Nam, rồi nó sẽ trói thằng
Nam và bắt thằng Nam phải là một phần của nó giống như thằng Mông, thằng Hồi,
thằng Mãn với thằng Tạng. Còn thằng Nam chống đối nó sẽ có cớ đánh dẹp thằng
Nam. Nó làm ồ ạt, thần tốc thì thiên hạ có la gì, hay chống đối thì chuyện cũng
đã rồi. Nó sẽ nói thằng Nam là người của nó từ trong lịch sử thì ai dám nói gì.
Nó đã mạnh rồi mà!
Nó chiếm mấy ụ đất
trong ao của thằng Nam thế mà có lý! Vương quốc của nó được mở rộng, tài nguyên
được thêm mà cũng ở đó nó sẽ chặn được chặng đường mạch sống của thằng Nhựt khiến
thằng Nhựt sẽ khốn đốn, nó sẽ loại được thằng Hoa ra khỏi khu vực và nó sẽ kiểm
soát được toàn một vùng rộng lớn. Tất những thằng nhỏ khác phải theo nó thôi! Nó
chiếm rồi nó cứ nói là của nó từ xưa, nó củng cố sự chiếm cứ cho chắc chắn, nó
không nhượng bộ ai hết. Nó thấy nó chưa mạnh thì nó cứ ù lì ra, đòi nói chuyện
tay đôi, không ai được xen vào để nó dùng uy thế mà ép những thằng nhỏ. Trong
khi kéo dài, cù cưa đó nó lo xây nhà cất cửa, phát triển khi mà nói chuyện thì
cũng xong rồi. Đó là giang sơn của nó mà! Chẳng ai trong thiên hạ làm gì được nó
nhất là lúc nầy nó lại mạnh hơn lúc trước nhiều!
Nó lên kế hoạch: Với thằng
Nam nó sẽ buộc thằng Nam không được chống đối, nếu chống đối thì nó sẽ cho người
phá đủ mọi khía cạnh và sẽ thanh toán thằng Nam một cách “thật đẹp và gọn gàng”.
Người thằng Nam chống đối mà thằng Nam dung dưỡng nó sẽ lấy cớ thằng Nam bày trò,
tổ chức chống đối; hay người của nó trong khu vực thằng Nam có làm gì mà thằng
Nam không bảo vệ thì cũng đều là cái cớ để nó tiêu diệt được thằng Nam, nắm được
thằng Nam thì những vùng chung quanh đó cũng sẽ thuộc vào nó mà thôi, vì vị trí
thằng Nam là nơi kiểm soát được mọi phía cơ mà!. Còn với thằng Nhựt, nó sẽ kiếm
cớ rằng thằng Nhựt chiếm lấy của nó và nó cứ khiêu khích để thằng Nhựt nóng mũi
ra tay trước thì nó sẽ có cớ mà ồ ạt “úp” thằng Nhựt để trả mối thù năm xưa và
từ đó khiến thằng Nhựt phải quỳ lụy, van nài nó để mà phụ thuộc như vậy mới hả
lòng nó.
Thằng Trung bây giờ trở
nên mạnh và có thế với thiên hạ, người nó khắp cùng nó muốn gì mà chả được. Ai
cần đến nó thì cần nó chả cần ai, ai không theo ý nó thì nó lấy nhiều cách để ép
người ta phải chìu theo hoặc nhượng bộ nó. Nó âm thầm kêu gọi người của nó làm
tình báo, ăn cắp những bí mật đưa về cho nó. Nó tạo nhiều người dùng phương tiện
thông tin hiện đại len lỏi vào sâu trong kho tàng tài liệu để đánh cắp. Nó vẽ lại
về cái giang sơn của nó. Nó cho những thằng lân cận biết tay và để dằn mặt thiên
hạ nó phải chứng tỏ những khả năng mà nó đã đạt được. Nó đang diệu võ giương
oai với gương mặt thật là hiền từ như ta là một đấng “trừ gian diệt bạo”, thi ân
bố phước cho thiên hạ vậy!
Đồ Ngông,
19/09/2013.
No comments:
Post a Comment