*Tào Lao Thế Sự! (tt)
Tôi không hiểu một ngày kia mình ăn phải thứ gì không biết, thế mà thân thể tôi ngứa ngáy không cùng, tay chân trở nên cứng đờ, người đi không vững. Tôi đành phải bò ra ngoài và té quỵ bên cạnh hàng rào. Không biết bao lâu thì tỉnh dậy, tôi thấy mình đói quá đành đi kiếm gì để ăn, mà tại sao tôi không đi vào trong nhà nhỉ? Tôi đành đi ra ngoài đồng xa, đi đến một dòng nước. Vì khát nước tôi đến bên bờ khum xuống để uống thì: Ôi thôi! Sao tôi lại giống một con dê quá chừng! Đầu tôi có hai cái sừng nho nhỏ, mỏ dài ra và ở cằm cũng có một chùm râu. Đúng là một con dê đực rồi! Tôi lại đi bốn chân, đầu bàn chân cũng có móng. Tôi gặp người, tôi hỏi người ta không thèm trả lời, họ cứ tỉnh bơ mà đi qua. Buồn quá, tôi lửng thửng đi mãi khi nào khát thì kiếm nước vũng hay nguồn suối nào mà uống, đói thì đến chòm cây nào đó mà ăn lá. Tôi không còn về nhà nữa, vì bây giờ tôi thuộc loài khác rồi. Đi mãi mặc cho mưa nắng, đường sá xa xôi; May một cái là người ta không bắt trộm tôi để làm thịt, tuy vậy tôi vẫn có nhiều lo âu!
Đi đến một cánh đồng cỏ tươi tốt kia, tôi đi vào đó vui chơi và ăn rông theo bờ rào. Một lúc tôi gặp một chú bò chú hỏi tôi:
-Ê! Mầy là con dê đực phải không? Mầy ở đâu mà tới đây vậy? Tại sao mầy lọt vào đây? Ai cho mầy vào? Mà mầy có lo lót chưa?
Tôi ngẫm nghĩ: Ngộ thiệt, loài vật bây giờ cũng biết lo lót, đòi hối lộ như loài người. Vậy loài vật và loài người bây giờ cũng giống nhau sao? Tôi lặng thinh không thèm trả lời, tôi cứ tự nhiên vì loài vật là loài sống theo tự nhiên của bản năng và nơi nào cũng là của thiên nhiên thì loài vật được quyền để sinh sống. Tôi mặc kệ chú bò, nó tức tối gầm lên “Úm bò”, tôi lại chọc tức nó bằng giọng cười nham nhở của tôi “be he..he…e…e..e”, tôi cố tình kéo dài tiếng he..e.. để cho nó hiểu rằng tôi chế nhạo nó đó. Nó lại thêm bực bội càng rống lên để lôi kéo bạn bè nó từ xa đến đây. Tôi đâu sợ chúng nó đâu. Thân chúng nó to như vậy chứ nó vẫn không lẹ bằng tôi. Chúng muốn hiếp đáp tôi đâu phải là dễ, tôi sẵn sàng cho cả bọn nó phải đối đầu nhau nếu chúng nó cố tình chơi, hoặc dùng sức mà ăn hiếp tôi. Xa xa có nhiều chú hươu cao cổ vươn đầu lên những ngọn cây cao mà quấn quít những lá non trên đó. Ụa, sao lại có loài khủng long ở đây nữa kia. Loài nầy đã chết tiệt từ lâu rồi mà! Sao nay lại xuất hiện ở đây. Những con bò coi bộ ngán loài hung tợn nầy lắm! Bò chỉ ăn hiếp tôi thôi, chứ nó hơi lánh xa các loài hung dữ đó. Tôi làm bộ hiền lành đến bên mấy con bò làm quen với nó hỏi:
- Ê nầy bò, tụi bây ngon chỉ ăn hiếp tao thôi! Tại sao tụi bây không đuổi mấy con hươu cao cổ hay mấy con khủng long đó cho nó biết tay!
Bò liền than:
-Tụi tao đã ra sức đuổi nó rồi đó chứ! Nhưng nó không đi thì tụi tao phải làm sao đây. Chúng nó thật cú lì, thôi thì kệ cha nó!
Tôi nghĩ trong bụng thì ra trong thế gian nầy ai có sức mạnh và cú lì thì dễ đạt được thành công theo ý muốn của mình, mà liều nữa thì người khác sẽ hoàn toàn thất bại dưới tay mình! Tôi lại hỏi đám bò:
-Thế tại sao tụi bây đòi đuổi tao và đòi hối lộ tao nữa? Làm như cánh đồng cỏ nầy là của tụi bây vậy!
-Tất nhiên, cánh đồng cỏ ở đây là của tụi tao chiếm hữu, nhất quyết không cho đám nào khác giành lấy. Mầy thấy không, tất cả bò tụi tao trong nầy đều được đóng dấu trên mông đít, và lỗ tai đứa nào cũng được đeo thẻ làm dấu ấn. Nếu bò khác mà vào đây cũng không được tin dùng, dù cho nó có tài cách mấy đi nữa thì nó cũng chỉ là kẻ ngồi chơi xơi nước thôi. Nó chưa chắc được một ngôi thứ cỏn con nữa, chứ làm sao mà được làm lãnh đạo, được vị trí xứng đáng để thi thố tài năng. Tốt nhất nó nên cút đi, đừng bén mảng đến đây! Còn nếu bò ở đây mà không được đóng dấu và đeo thẻ vào lỗ tai thì dù có tài thì cũng nên đi chỗ khác thôi, muôn đời nó chỉ là “phí tài vô ích” chẳng bao giờ được trọng dụng đâu! Đừng mơ tưởng hão huyền!
Lúc đó tôi mới hỏi chơi:
-Còn tao thì sao? Tao có nhiều khả năng đóng góp đó, tao có thể làm rạng danh cho tụi bây!
Bò trong lúc cao hứng:
-Mầy chỉ là một loài “vô danh tiểu tốt”, vô đây đã bị người ta lưu ý rồi mà còn làm phách. Bọn mầy chỉ có nước lủi thủi đi ăn ké thôi!
Tôi ngẫm nghĩ: Ừ, mình vô tích sự thiệt, thì làm gì mà có khả năng để thử nó coi nó đối xử mình ra sao? Tôi nghĩ cách để chọc giận nó chơi:
-Ê, tụi bây giỏi lắm thì cũng chỉ là một lũ bò. Người ta nói “Ngu như bò”, ngu như tụi bây là phải, cho nên tụi bây chẳng làm chuyện gì nên tích sự mà lúc nào cũng tưởng mình khôn. Quả thật người xưa nói: Người khôn biết mình khôn thì đã đành, người ngu mà biết mình ngu để sửa đỗi thì là người khôn. Còn người ngu mà thấy mình khôn mới chết thiên hạ, vì vậy mà thiên hạ điêu đứng tang thương cũng tại vì lũ bò tụi bây!
Tôi nói tới đó, tụi nó tức quá, xúm nhau ví tôi chạy có cờ. Tôi cố sức “ba chân bốn cẳng” sải thật nhanh để thoát thân. Chạy nhanh quá, tôi luýnh quýnh trẹo chân chỉ còn chạy được hai chân và thở hổn hển. Phía sau đám bò ví đến nơi, tôi hoảng hồn hét lên!...
-Anh, anh! Anh làm gì vậy!
Tôi giật mình bẽn lẽn! À! Thì ra tôi lại nằm mơ!
Đồ Ngông,
17/12/2015.
Wednesday, December 16, 2015
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment